Sau khi cậu nhóc nói ra mục đích của mình liền đeo chiếc cặp căng phồng ngồi trên cái ghế dựa ngoài cửa công ty xây dựng Trung Hâm chờ đợi.
Dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng nghiêm túc của Tầm Tầm đã thu hút sự chú ý của các cô nhân viên lễ tân.
“Cậu nhóc đó ở đâu ra vậy?”
“Tìm bố nó đó.”
“Bố nó? Ai thế?”
“Nó nói bố nó là Giám đốc Thời.”
“Không thể nào.
Chẳng phải Giám đốc vừa mới kết hôn không lâu… À không phải, chẳng phải chưa kết hôn xong sao?”
“Tôi cũng không biết nữa.
Tôi đã gọi điện thoại định hỏi Trợ lý Tôn xem sao vì có lẽ chỉ có anh ta mới nắm rõ tình hình nhưng đáng tiếc lại không gọi được.”
“Chắc chắn là không gọi được rồi.
Trợ lý Tôn theo Giám đốc đến tập đoàn Kính Nam, có lẽ chẳng thương lượng được chuyện gì đâu, làm gì có thời gian nghe điện thoại của cậu.”
“Vậy phải làm sao đây? Lẽ nào để thằng bé đợi ở đây suốt cả buổi chiều?”
Tầm Tầm vểnh tai lên nghe, mắt thì đảo tới đảo lui, sau đó nhanh nhẹn lấy điện thoại ra tìm kiếm mấy chữ “Jingnan jituan(*)”.
Vừa nhập phiên âm Latin vào thì lập tức có chữ Hán tự động hiện ra…
(*) Phiên âm của từ Tập đoàn Kính Nam.
Tập đoàn Kính Nam.
Sau đó, cu cậu lại lấy ví tiền của mình ra, tính xem trong đó còn lại bao nhiêu.
Ước chừng đủ để trả tiền taxi, Tầm Tầm không nói lời nào mà nhảy xuống ghế, chạy thẳng về phía thang máy.
Các cô nhân viên lễ tân thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cậu bé vụt qua trước mắt mình như tên bắn thì vội vàng gọi với theo: “Này cậu bé, cháu đi đâu thế?”
Lúc ấy, Tầm Tầm đã chui vào trong thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, vóc dáng linh hoạt liền biến mất khỏi tầm mắt của cô nhân viên lễ tân.
Đáng tiếc, ở tập đoàn Kính Nam, Tầm Tầm cũng gặp phải đối xử gần như giống hệt vừa nãy.
Bị chặn lại nữa.
“Cháu đến tìm Thời Chung.
Bố cháu đến chỗ các cô để bàn công chuyện.”
Quy mô của tập đoàn Kính Nam hoàn toàn hơn hẳn công ty của Trung Hâm, cả tòa nhà đều thuộc quyển sở hữu của tập đoàn.
Tầm Tầm vừa bước vào đại sảnh đã bị bảo vệ chặn lại, sau đó thì bị bảo vệ dẫn đến chỗ quản lý tầng sảnh.
“Cậu bạn nhỏ, cháu tìm ai vậy?”
“Thời Chung.”
“Thời Chung là ai? Làm việc ở bộ phận nào, chú có thể gọi anh ta xuống giúp cháu.”
“Không phải, không phải, bố cháu tới đây để bàn công chuyện.”
Người quản lý cảm thấy khó xử, cân nhắc một chút rồi nói: “Thế này nhé cậu bạn nhỏ.
Nếu không có thẻ vào cửa thì cháu không thể lên lầu được, chỉ có thể ở đây chờ người xuống dẫn cháu lên, hoặc là… để chú bảo vệ ở tầng trệt chờ với cháu có được không?”
Tầm Tầm còn có vẻ khó xử hơn cả người quản lý.
Cậu nhóc cũng cân nhắc một chút rồi nói: “Nhưng cháu sắp không còn thời gian nữa rồi…”
Cậu trốn học để ra đây, vốn định đưa ít đồ ăn đến rồi sẽ chuồn về học tiếp.
Như thế thần không biết quỷ không hay, Nhậm Tư Đồ cũng sẽ không phát hiện Tầm Tầm trốn học nên cậu sẽ không bị ăn mắng.
Bảo cậu ở đây đợi Thời Chung, nếu đợi một mạch tới chiều tối, lúc đó Nhậm Tư Đồ đến trường đón cậu thì mọi chuyện sẽ bại lộ mất…
Ngay lúc tiến thoái lưỡng nan này, người quản lý tầng sách vô tình ngẩng đầu lên, liếc về phía sau lưng.
Tầm Tầm thì vẻ mặt lập tức trở nên e dè hơn.
Anh ta đứng thẳng dậy, cung kính nhìn về phía bên đó chào hỏi: “Chào anh Từ!”
Tầm Tầm cũng tò mò quay đầu nhìn, sau đó bỗng giật mình.
Nó còn nhớ người này.,,
Chính là kẻ xấu xa đã hại nó lăn từ trên bậc thềm xuống lần trước.
Từ Kính Nam ngồi trên xe lăn, được người ta đẩy tới trước mặt Tầm Tầm.
Tầm Tầm vô thức lùi ra sau một bước.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu xa khiến người ta không đoán ra nổi của Từ Kính Nam thì Tầm Tầm rất có bản lĩnh, không hề né tránh.
Mãi đến khi người trợ lý của Từ Kính Nam lên tiếng thì sự im lặng nặng nề này mới được phá vỡ: “Cậu bạn nhỏ này đến đây để…?”
Không đợi người quản lý tầng sảnh trả lời, Tầm Tầm đã hãnh diện vênh mặt lên.
“Cháu đến để tìm bố cháu!”
Tất cả những người ở đây đều phát hiện ra gương mặt trước nay vốn lạnh tanh, giống hệt một pho tượng không có chút cảm xúc của Từ Kính Nam bỗng lóe lên chút hoảng hốt.
Tầm Tầm rất ghét cái chú ngồi xe lăn này nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Cậu bé nhìn những người lớn xung quanh một lượt thì thấy cái anh đứng đằng sau xe lăn có vẻ uy nghi, oai vệ.
Hơn nữa lúc nãy chú quản lý tầng sảnh đã cung kính gọi anh uy nghi, oai vệ này là “anh Từ”, như vậy chắc chắn người này chính là người có quyền lớn nhất ở đây.
Tầm Tầm quyết định làm lơ trước sự tồn tại của chú ngồi xe lăn, ngẩng đầu nhìn người trợ lý bằng ánh mắt hết sức chân thành, nói: “Bố của em đến chỗ các anh để bàn công chuyện.
Em phải đưa những thứ trong ba lô của em cho bố, sau đó thì về đi học.
Anh ơi, anh giúp em với.”
Thằng bé này đúng là thông minh, lanh lợi.
Đáng tiếc là nó đã đánh giá sai hoàn cảnh, cầu xin nhầm người.
Từ Kính Nam nhanh chóng hoàn hồn lại sau cơn chấn kinh.
Anh ta không nói tiếng nào, chỉ khẽ hất đầu về phía cổng kiểm soát an ninh.
Người trợ lý lập tức hiểu ý, vui vẻ và thân thiện nói với Tầm Tầm: “Được