Nửa tiếng đồng hồ sau.
Ông chủ nhà mình bị một cô gái bắt đi, đến nay còn chưa trở về, Trợ lý Tiêu và tài xế gần như biến thành hai pho tượng, đứng nhìn nhau ở bên đường.
Hai người bị vứt bỏ kia đành phải tìm Tầm Tầm để giải buồn.
Tầm Tầm bị nhốt trong xe của Tôn Dao, chỉ có thể hạ cánh cửa kính xuống một chút để không khí trong xe được thông thoáng.
Lúc nãy, thằng nhóc đã tận mắt chứng kiến cảnh Tôn Dao cướp người như thế nào.
Bây giờ nhìn đồng hồ, đôi mày nhỏ nhắn của nó khẽ cau lại.
“Rốt cuộc khi nào bọn họ mới quay lại chứ?”
Trợ lý Tiêu chỉ biết lắc đầu.
Vừa nghĩ đến bộ dạng thịnh nộ như ăn phải thuốc súng của Tôn Dao lúc nãy, cu cậu vẫn chưa bớt sợ.
“Có phải Tôn Dao rất ghét chú ấy không?”
Trợ lý Tiêu nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi lâu: “Đó không phải là ghét mà là yêu.”
Tầm Tầm dùng tất cả các cơ trên mặt mình để tỏ vẻ: cháu rất ngạc nhiên đấy!
Một lúc sau, Tầm Tầm nói: “Không thể nào.
Yêu… giống như bố mẹ cháu thì mới gọi là yêu chứ.” Tầm Tầm nhớ lại những cử chỉ hành động mà Nhậm Tư Đồ với Thời Chung dành cho nhau.
Phải hễ chút thì lén hôn trộm nhau, nắm tay nhau mới gọi là yêu chứ… Cu cậu bỗng nhiên gật đầu, vẻ mặt cũng rất chắc chắn.
“Nhưng lần nào Tôn Dao gặp chú ấy cũng đều cãi nhau, suýt nữa còn đánh nhau luôn.”
Bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ của Tầm Tầm hết sức đáng yêu, ngay cả Trợ lý Tiêu cũng không kìm được muốn đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc nhưng đáng tiếc, cửa xe chỉ hạ xuống một khe hở rất nhỏ, không đủ để anh ta vươn cánh tay của mình vào.
Trợ lý Tiêu đành đứng ngoài cửa xe, khoanh hai tay lại, tỏ vẻ kinh nghiệm nói: “Nhóc con, yêu nhau lắm cắn nhau đau, cháu không hiểu đâu.”
Vừa nhắc tới câu “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, Trợ lý Tiêu lại có suy nghĩ mông lung rồi giật mình vì ý nghĩa ấy.
Tôn Dao chở ông chủ nhà mình đi đâu thế nhỉ? Thời gian qua lâu thế rồi, đừng nói là xảy ra chuyện gì chứ!
Nhưng tình hình thực tế thì lại không hề rùng rợn li kỳ như Trợ lý Tiêu đã tưởng tượng.
Tôn Dao dừng xe lại ở một con đường thưa thớt.
Trên đường đi, Từ Kính Nam ngồi phía sau không nói tiếng nào.
Sau khi xe dừng lại, anh ta cũng chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Dao qua kính chiếu hậu, từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng.
Tôn Dao ghét nhất là bộ dạng này của anh ta.
Cô hiểu rất rõ cảm giác đau đớn khi bị người ta lẳng lặng đâm cho một dao.
Điều này khiến cho cô nổi điên, phá tan cơn yên tĩnh.
“Từ Kính Nam, anh tha cho Tầm Tầm, tha cho tôi đi có được không?”
“Nó là con trai tôi, tôi chỉ dùng cách của mình để từ từ bước vào cuộc sống của nó mà thôi!” Cuối cùng thì Từ Kính Nam cũng chịu nói chuyện, nhưng giọng vẫn hết sức bình thản.
“Con trai?” Từ này khiến cho Tôn Dao thấy rất tức cười.
Đây là câu chuyện đáng cười nhất thế gian này.
“Anh và tôi đều giống nhau, một là chưa từng nuôi nó, hai là chưa từng chăm sóc nó nên hoàn toàn không có tư cách dùng thân phận bố mẹ để bước vào cuộc sống của nó.
Mẹ của nó là Nhậm Tư Đồ, bố của nó là Thời Chung, cả đời này cũng không thể là Từ Kính