Đường dao xoẹt trong không khí múa lượn tạo nên vết cắt hoàn chỉnh, khởi nguồn cho cuộc chiến.
Đôi tay cầm chắc con dao vung lên đến đó mở đường cho đường laze đỏ rực ở khẩu súng còn lại đỏ đến độ nung chảy cả hướng đạn làm đôi để chĩa thẳng đỉnh đầu. Xuyên qua cả đầu, máu bắt đầu phun ra, đôi mắt trợn lòi của kẻ thù là sự báo hiệu của cái chết đã xâm nhập từ lâu đang ngấm dần qua nỗi đau nát sọ.
Đôi mắt như sao sa của Rena đang quan sát bóng đen uốn lượn đến độ chóng mặt kia. Đang hòa lẫn cùng với màu đỏ càng rối hơn gấp bội. Nhưng cô sẽ không đứng ngắm nhìn, để anh ta xử lí một mình đâu. Đôi môi nằm im bỗng chốc nở một nụ cười nhẹ như một cơn mưa sao băng vụt qua tỏa sáng. Bước chân của Ryvan được tiếp thêm sức mạnh. Hai đường sáng màu đỏ từ đằng sau phóng lên phía trước, chẳng kém gì. Phi thẳng lên, không cùng bước trước bất kì một sự đe dọa nào từ cơn mưa đạn như trút nước kia.
Khẩu súng bắn ra những tiếng đạn nghe đến đinh tai nhức óc vì số lượng nhiều vô kể. Chỉ có thể chịu số phận nằm gọn gọn trên nền nhà, trên nên tường Muốn nhắm người này, thì lại bị con dao kia chặn mất, cùng với đó kết cụ nhận thêm là hàng loạt thân thể ngã xuống, một vũng máu lại tràn ra tắm cả một khoảng. Hai người đổi chỗ cho nhau di chuyển liên tục như không biết đến ngày mai chỉ có hiện tại. Cảm giác bắn hạ được kẻ địch hả hê đến từng mạch thần kinh xông lên não.
Rena cô lại giết người lần nữa. Ha. Cảm giác đúng không có gì đặc biệt. Vì tầm nhìn của cô vẫn chỉ dừng lại khoảnh khắc phát súng, đến một tích tắc nào cô vẫn chưa thể nhìn được biểu cảm trước khi chết của tất cả. Trong lúc đó, biểu cảm cô chú ý nhất vẫn thuộc về bóng hình trước mặt, một người đồng hành đắc lực tiêu diệt toàn bộ số quân cùng với đó sự máu lạnh ẩn hiển trên gương mặt anh.
Nụ cười một chút thoáng qua cũng chỉ như của Rena khi khai chiến nhưng nó khiến người ta khắc ghi mãi không quên. Nụ cười của sự thỏa mãn cực độ, nụ cười của sự vô tình đến cùng cực, giết người để lại cảm giác hưng phấn đã tái hiện nên qua phát dao mạnh mẽ của anh. Phi như vũ bão, chém như cơn lốc điên cuồng chỉ e rằng đã đến mức cao trào.
Đã nhìn thấy một lần, lần duy nhất tại xưởng lần đó, chỉ có điều nó quá tối, cô chỉ phác giác ra được chứ để rõ ràng chỉ có hôm nay. Một tia sửng sờ đó làm toàn thân Rena run rẩy, còn ghê hãi hơn cả khi chìm trong địa ngục.
Mới chỉ lúc đó, anh mới ngưng nó lại để cho cô một tia bất ngờ. Cơ thể nhanh nhậy vượt qua bao nhiêu trở ngại thì đối với một việc tia sáng thế này đối diện anh sẽ tránh được. Còn khi còn đang có chuyện khác, mọi thứ sẽ bị lệch khỏi quỹ đạo.
Chiến trường đã quang, xác người nằm phía dưới, Rena vẫn cố gắng lờ đi. Có lẽ cô vẫn chưa sẵn sàng để nhìn. Một thời gian nữa, cần chút thời gian nữa để có thể sẵn sàng phá giải cái định lí mâu thuẫn tồn tại trong tâm trí cô.
Dẹp qua một bên điều đáng chú ý hơn, tên cầm đầu còn đang đứng lặng thinh kia đang theo dõi trận chiến một cách thoải mái hệt như hồi trước. Điều này làm cô khó chịu, bởi vì càng nguy hiểm hơn. Thà rằng lao lên chiến đấu, lặng im thế này như một dấu hiệu bình yêu trước cơn bão. Và cơn bão đó bản thân có thể tự đảm bảo không mấy gì tốt đẹp.
Đợi được một hồi, khoảng không tĩnh lặng dần. Sau đó tên mặt nạ tự đông nhường lối cho Rena và Ryvan. Nhưng cô không hề buông lỏng cảnh giác, tay vẫn bất giác nắm chặt lấy khẩu súng. Khi đi ngang qua người hắn, cô bỗng thấy ớn lạnh, không biết vì lí do tại sao, cô lại linh cảm hắn hoàn toàn không phải là người tầm tường,
" Trò chơi này, thượng tướng, ngài đã muốn tôi sẽ theo ngài đến cùng nhưng để tôi nhắc nhở ngài một câu, nếu còn định giấu mãi như thế, thì sớm muộn quân bài sẽ sớm được lật thôi. Kết quả người chịu tổn thương còn nhiều hơn cả chính bản thân mình không chỉ mình ngài đâu."
Cô cảm giác hắn nói với Ryvan thực chất lại là cô. Mắt được che giấu đằng sau lớp mặt nạ đó rốt cuộc đang muốn nói điều gì. Rena không thể hiểu được, đến khi quay lại Ryvan. Hai người này có một bí mật gì đấy cô không biết hay nói cách khác anh đang che giấu bí mật gì đối với toàn bộ quân đội này.