Ryvan nắm chặt các khớp tay, thần lực dội lên trên đôi mắt tràn ra khí thế ngút người:" Kết thúc tất cả đi."
" Nhưng ta không muốn trận chiến ý nghĩa mang đầy tính lịch sử lại phải ở trong cái nơi chật hẹp này." Ngữ khí đầy tính ngạo mạnh của Sevant như thể hắn nắm chắc có thể giết được Ryvan.
Rena cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn ở sâu trong con người Sevant nó dần biến thành một nỗi lo lớn. Trừ khi có cái gì đó đột phá ở sức mạnh của Ryvan nếu không trận chiến này có thể nhìn ra kết quả.
Cô biết mình không thể ngăn cản anh, ngăn nổi trận chiến này, đành lặng lẽ dặn dò anh một câu:" Đừng chết."
Ryvan lặng đi rồi trong âm vang khởi động của trận chiến, anh nói: “ Ờ”
Trước khi hai bóng hình kia biến mất, cô thoáng thấy nét mặt của anh ngoảnh lại, chậm rãi nói:" Tôi không bao giờ thua."
Một vòng xoáy lớn màu xanh dần xuất hiện, cả hai người đồng loạt đều bước vào.
Thoáng vài bước đã đến được địa điểm hoàn toàn khác lạ, giống như một ngôi làng bị bỏ hoang đã lâu đời. Ngôi nhà thì bị dập nát, tan ươm, buổi tối tĩnh mịch chỉ có âm thanh của gió rít qua rít lại dường như chỉ tạo thêm tính âm u có mặt ở đây.
" Nơi đây chính là nơi gia đình ta sinh sống sau khi mụ Arrianna trục xuất.” Sevant bắt đầu ngó nhìn xung quanh khung cảnh, thực chất hắn nói vậy nhưng trong lòng vốn dĩ đã không thể nhịn được cơn tức giận đang giày xéo tâm can, sục sôi.
" Trong khi gia đình ta phải lưu đày đến chỗ này, thì nhà ngươi đã chiếm hết lãnh thổ ở Vacrina. Ngươi, tại sao một tên lẽ ra không được đến với thế giới này lại có cơ hội lĩnh hết."
Ryvan không hề đồng cảm cho mọi lời nói của Sevant:" Ta không đến đây để nghe chuyện của nhà các ngươi."
Mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh, luồng sáng phát ra từ hắn thay cho sử chuyển đổi bất chợt trên cơ thể. Hai màu trắng, nâu đen xen lẫn trên thân bào tỏa ra ánh hào quang bao bọc bởi những phần mạ vàng. Chiếc áo choàng màu trắng khẽ thổi bùng ra phía đằng sau, dọc xuống phía dưới cơ thể lộ ra vòm ngực màu đồng săn sắc. Đôi mắt màu vàng đồng tro lộ ra tia sát khí ẩn hiện cho một ý chí báo thù đang ngày một lớn.
Sevant chưa kịp ngừng nghỉ một phút giây nào đã phi nhanh cơ thể đến đánh thẳng vào người Ryvan. Ryvan không hề sợ hãi giơ cao lưỡi hái ra sức phản chiêu, đôi mắt chứa đầy tia sát khí đối diện với nụ cười hiếu thắng của Sevant.
Hai cú đánh chạm vào nhau gây nên sự tung chuyển dưới lòng đất, chân Ryvan hõm sâu xuống đất cát bay mù mịt nhường đường cho những trận băng lớn ào ạt trồi lên.
Hắn ta chỉ cười, tiếp tục nện những phát búa mạnh bạo phá tan lớp băng của Ryvna cho vào hư vô. Từ phía mặt đấy chồi lên những khối đá nhanh dứt khoát không kém gì của Ryvan đâm thẳng đến anh. Cơ thể tựa hơn cả gió lốc ầm ầm, mỗi bước chân lướt nhanh trên mặt đất, chạy với tốc độ kinh hoàng vượt qua mọi chướng ngại vật không hề báo trước.
Tia đỏ dần lé rọi giữa màn đêm, đỉnh điểm của sự khát máu bên trong Ryvan trỗi dậy. Mặt đất bị đóng băng như một luồng sức mạnh mới phóng ra các khối tinh thể. Những tảng đá Sevant làm điểm tựa bị đánh cho tơi tả thành mảnh nhỏ, phá tan tàn dư còn sót lại của ngôi làng, bỗng chốc tất cả đã trở thành nơi bằng phẳng.
Ryvan bật nhảy lên cao đối chọi với Sevant, tốc độ cản phá xuyên tạc của không gian. Những cú thoắt ẩn thoắt hiện còn hơn ma quỷ kia càng làm lòng người rét run. Tấm khiên băng được tạo ra vô vàn để giúp anh tránh vô số những đợt tấn công ồ ạt kéo đến. Sức mạnh của chiếc búa đánh tới đem theo toàn bộ sức mạnh giáng xuống của hàng nghìn tảng đá đè nặng lên.
Hai tảng đá khổng lồ bất chợt xuất hiện từ phía hai bên đâm thẳng lấy Ryvan. Anh kịp dùng lưỡi hái để chém bay toàn bộ làm đôi nhưng phải lãnh trọn cú đập đau đớn từ phía Sevant. Lớp màng băng bảo vệ không thể giúp anh cản phá được hết.
Anh bị đánh mạnh xuống dưới đất, đau đớn từ lưng truyền tới, tiếng xương đập mạnh nhưng không vì thế mà đôi mắt kiên nghị kia vẫn chưa hết đáng sợ. Có khi ngày một dâng cao, ngày một hưng phấn.
" Có vẻ không mạnh như ta tưởng nhỉ." Sevant đứng trên