Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Hạ Nhan ra khỏi ngõ bắt một chiếc taxi gần đó, ngồi vào trong báo địa chỉ. Người tài xế gật đầu, quay xuống dừng lại ở phần váy Hạ Nhan:" Váy cô dính máu kìa, cô không bị thương chứ ?"
Hạ Nhan ngó xuống sau đó chỉ nhẹ nhàng giải thích:" Không có chuyện gì đâu, một chút sơ suất nhỏ khi chạy thôi, về cháu sẽ tự xử lí."
" Vậy sao, nên cẩn thận hơn chút chứ?"
" Vâng."
Cô cười đáp lại sự quan tâm của vị tài xế đó, sau đó lại trầm ngâm. Ngắm lại cánh tay vừa cầm con dao, nghĩ lại mấy động tác mình đánh trả đối phương. Vẫn có thể kiểm soát động tác không ra tay quá nặng, kĩ năng sau bao nhiêu năm chưa hề thay đổi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, có thể ngày hôm nay cô sẽ phải ra tòa vì giết đến mấy mạng người.
Hạ Nhan không sợ mấy tên đó kiện mình, vì tội đả kích nghiêm trọng nhưng cô không tin mình sẽ thua. Cãi về lí cô nắm chắc phần thắng, đây gọi là phòng vệ chính đáng theo hướng quá tay hơn thông thường. Cái cô quan tâm chỉ là cái thân phận mình đang nắm giữ sẽ được an toàn.
Mở cửa phòng khách sạn, ném chìa khoá ra một chỗ, giở túi đồ mình vừa nhặt về, toàn bộ trang phục cô mua đều bị nát hết, kem dưỡng da thì cũng bị hỏng, kể cả quà cho Hạ Tử Lăng. Hi vọng lí do sẽ đủ sức thích đáng để thuyết phục.
Cô bật dậy bước nhanh vô nhà tắm, cởi ngay bộ quần áo dính đầy mồ hôi do lúc nãy chạy ra, hoà mình trong làn nước nóng. Cảm giác được tắm lúc nào cũng rất tuyệt. Thả mình với bồn, cô trượt xuống khiến nước đang lên đến quá mặt, dường như chỉ còn lại đôi mắt. Đôi mắt cô rơi vào làn sương nóng mờ ảo, mái tóc rồi bồng bềnh trên mặt nước, trong cô lũ để này như một đóa sen lúc chìm lúc nổi trên làn nước nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Thân thể cô đang cảm túc thư thái nhưng đầu óc thì không hề ở trong trạng thái đó. Thoát thân được còn cái giá thì lại để lộ thân phận cho một người mình thậm chí còn không biết đó là ai. Dựa vào kĩ năng quan sát thực chiến, có thể đi được với tốc độ như thế thì không phải mấy tên nghiệp dư từ mấy hội sát thủ hay thậm chí từ trụ sở quân đội.
Người lướt được như vậy từ xưa đến nay cô chỉ mới có chứng kiến được một người duy nhất. Trong đầu Hạ Nhan hiện lên người đàn ông với mái tóc màu đen, cả người khoác thân quân phục trắng đó cũng dần trôi lại theo dòng tâm trí bị bỏ quên. Không thể nào là anh ta được, theo tính cách đó thì sẽ trực tiếp đến gặp mặt cô không cần phải dùng đến cái trò lén lút quan sát từ trên cao. Hạ Nhan cười nhạt, không ngờ dấu ấn của tất cả đã dừng chân tại thân phận này.
Nhận ra ở trong phòng tắm cũng đã lâu, cô mới lấy cái khăn bên cạnh quấn vô người, rồi lấy một cái nữa để búi tóc, vớ ngay lấy chiếc rồi ngồi trên giường xem một cách thoải mái.
Mở lên, điều đầu tiên cô làm thay vì xem phim thì lại xem tin tức. Bữa tiệc giao lưu lần này lớn như thế , chắc chắn sẽ có vài thông tin gì đó của giới truyền thông đăng tin. Sau đó mới thấy toàn bộ chỉ dư thừa bởi những gì mình cần biết nó cũng đã nói hết.
Tay đưa lên, chuẩn bị nhấn vài dấu X thì bên cạnh cái bài bài đấy là tin tức rất nổi. Nhân vật không ai khác chính là Diamond Ace.
" Lại bị trộm nữa ?" Cách đây có mấy ngày, anh ta vừa trộm xong, giờ lại đi trộm nữa. Đồ lần này nó còn đáng giá hơn cả lần trước. Anh ta trộm một chiếc vòng cổ của một tỉ phú nổi tiếng nước H. Nghe nói cái đấy rất hiếm, có nằm mơ cũng không bao giờ có được.
Lướt xuống bên dưới , cô nhìn thấy một bức ảnh chụp lờ mờ một người. Dưới có ghi chú : " Hình ảnh của Diamond