Đi đến căn phòng mô phỏng trận chiến luyện tập lúc trước.
Ryvan và Rena hai người đứng đối diện cách nhau một khoảng xa, thân hình dần xuất hiện ánh lửa, bộ trang phục đỏ rực bao phủ lấy toàn thân, Hỏa Chi Viêm được triệu hồi nắm trong tay. Cô vuốt vuốt thanh kiếm, sau đó chĩa hẳn mũi gươm về phía anh:" Rút vũ khí ra."
Ở trong môi trường mô phỏng, tình thế hai bên đều ảnh hưởng đến nhau rõ rệt, đều khiến cho cái bầu không khí căng thẳng đến khó tin. Anh dần trở về với trạng thái chiến đấu, thân hình đen, Huyễn Cốt Khí được bộc phát ngay sau đó.
Ánh mắt Rena nhìn anh chỉ hận không thể bắt đầu trận chiến nhưng đến tận giờ phút này khi cô trở lại hình dáng thật của mình, đôi mắt anh hoài nghi mang cảm xúc từ trước đã có câu trả lời.
" Ryvan Hill." Cô gọi hẳn tên anh, lửa từ Hỏa Chi Viêm bốc lên nghìn nghịt, chứa chấp lửa giận trong lòng Rena:" Lừa dối tôi ba năm, vui lắm phải không?"
Cô lao hẳn vào người anh, vũ khí ma sát vào Huyễn Cốt Khí, đem đến âm thanh như đau như dại lên người cô. Lửa cháy rất mạnh, mạnh, không có gì có thể cản bước đường Rena tiến tới. Cô liên tục đưa ra những đường chém rất nhanh, dứt khoát lên người Ryvan. Suốt cả một trận chiến, đôi mắt một mực dán lên người anh, bộc lộ rõ cảm xúc cô hoàn toàn giấu kín.
Quang cảnh bên cạnh cũng bị lực khí của cô làm cho tan chảy, làm cho lộn xộn đến điên đảo. Ryvan luôn đưa Huyễn Cốt Khí ra tránh những đòn tấn công của Rena, tuy nhiên anh không tấn công cô một lần nào hết, liên tục phòng thủ. Phản xạ cũng rất nhanh nên mọi nhát chém dù có mạnh giáng lên người cũng chỉ đơn giản là tiếng va chạm của vũ khí.
Khi cả hai người chỉ còn ở cự ly gần, mũi kiếm đã giơ đến ngực anh, thì bất chợt anh nắm lấy mũi kiếm của cô một cách dứt khoát. Rena sững người ra trước hành động của Ryvan. Anh không sử dụng Huyễn Cốt Khí để đỡ, lại trực tiếp dùng tay để chặn đòn của cô.
Lưỡi của Hỏa Chi Viêm rất sắc lại còn thêm việc nó đang bốc cháy đã bắt đầu làm bàn tay anh rỉ máu nhưng một cảm xúc đau đớn trên gương mặt anh không hề tồn tại. Cô hốt hoảng làm nó ngừng cháy, cố gắng rút Hỏa Chi Viêm ra, làm mọi cách đều thất bại.
Ryvan mặc kệ hành động của Rena, trực tiếp kéo cả kiếm về phía trước, lực đẩy đó khiến Rena bất giác không kịp phản ứng, cứ thế sà vào lòng Ryvan. Cô cố gắng vùng vẫy đễ thoát ra rồi chính bản thân mình nhận ra không thể làm nổi. Hỏa Chi Viêm từ trong tay buông lỏng rơi xuống đất cùng với tiếng của Huyễn Cốt Khí. Anh ôm thật chặt cô vào lòng như muốn dung hòa cô vào cơ thể.
Hai người lặng im như thế một lúc, dòng nước mắt của Rena một mực chảy xuống, đôi mắt cô chứa đầy đau khổ:" Tại sao anh không nói sự thật cho tôi? Tại sao anh lại để tôi hận anh?
" Anh chỉ muốn bảo vệ em." Anh nói nhỏ vào tai cô, chỉ mấy lời ngắn ngủi đã làm cho Rena run rẩy.
Hai tay buông thõng bất giác vòng lên sau lưng anh. Cô lặng im để cho dòng nước mắt chảy xuống, giờ phút này cô chỉ mong muốn ôm người đàn ông trước mắt thật chặt vào lòng.
***********
Rena lấy hộp cứu thương, băng bó vết dao chém của mình gây ra. Nhìn nó khá sâu, lòng cô dần nhói đau.
" Anh đau thì có thể bảo tôi dừng lại." Cô cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp hẳn hoi gì nhưng đối với loại vết thương này, cộng thêm năng lực phục hồi khác so với loài người thì có lẽ sơ cứu cơ bản vẫn có cơ hội lành nhanh.
" Em quan tâm?" Anh ngờ vực liếc trên nhìn theo biểu cảm cô có phần chờ mong.
" Vết thương do tôi gây ra, tôi không chịu trách nhiệm thì ai làm." Cô không biết mình nói xong câu đó, khuôn mặt có biết bao nhiêu phần biến đổi. Thái độ đó vào mắt anh như đang hờn dỗi vậy.
Trong lúc sơ cứu, ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào Rena khiến tay bất giác vì thế cũng run run suýt nữa còn làm đổ lọ thuốc sát trùng cả lên người. Cố gắng làm cho xong, cất dọn đồ, Rena mới nói chuyện tiếp:" Ba năm sau gặp lại anh vẫn có thể nói cho tôi sự thật, huống chi phải để đến lúc tôi phát hiện ra."
" Nếu nói ra, những người khác không chỉ em sẽ gặp nguy hiểm." Anh khẳng định rõ ràng như thể đó là một sự hiển nhiên tồn đọng trong tâm trí từ lâu
" Anh luôn tự cho mình là đúng." Người càng lạnh lùng đến đâu, tàn nhẫn đến mấy. Rốt cuộc cũng chỉ là một lớp bề ngoài hào nhoáng để chống chọi với những nghiệt ngã của cuộc đời. Lẽ ra cô phải biết anh đã cô độc đến bao nhiêu và cũng đã tổn thương đến nhiều lần rồi.
Vậy mà, cô siết chặt tay, anh vẫn chỉ một mình mặc để cho vết thương lòng giày vò, lãnh hết rất cả trách nhiệm về mình :" Tự