Đang trong tình thế tương đối lạng mạn, lần nữa lại bị phá đám bởi tiếng kêu vì đói bụng của Rena.
Cô xoay người đi hẳn cố rời khỏi vòng ôm của anh thì lại bị goòng kìm lại, sau đó cái dáng vẻ mất mặt nhất bị ai đó nhìn thấu:" Em phải đi ăn."
Ý cười hiện rõ trên đáy mắt có chiều sâu của anh: Có đồ ăn bên ngoài.”
" À.” Mới sáng sớm đã có chút khoảnh khắc của mấy cặp đôi yêu nhau thế này, muốn không cười được cũng khó nha.
" Thay xong quần áo rồi ra." Ryvan tự động đi ra ngoài
Cô hướng mình về phía móc treo bộ cảnh phục màu trắng chỉnh tể, gọn gàng. Chắc không phải anh tự tay làm phẳng nó rồi treo lên nhỉ? Nghĩ đến cảnh tượng đó, thật không dám tin đó có phải anh không. Tuy nhiên, vậy cũng tốt, có thể từ giờ phút này, mọi điều cô và anh làm đều là lần đầu tiên. Kết thúc một trang đau khổ, để bước sang một khởi đầu mới.
Cô ăn ngon lành không quên hỏi anh:" Anh cũng ăn đi."
" Không cần." Anh đã ăn từ cách đây trước cô mấy tiếng.
Rena lại tập trung vào ăn tiếp. Suốt quá trình đó cô không để ý, anh vốn dĩ chẳng tập trung vào đống giấy tờ, chỉ có ngồi ngắm mình thì phải. Nuốt ực miếng bánh mì xuống, cô vẫn cố hỏi:" Anh nhìn gì thế?"
" Nhìn em." Mắt anh hướng về phía khuôn mặt cô, cất giọng khàn khàn.
May là cô đã nuốt trôi miếng bánh mì không sẽ bị sặc. Cách đây vài phút trước, khi bản tính lạnh lùng của Ryvan được cởi bỏ, thì cũng ôn hòa, cử chỉ cũng dịu dàng hơn hoàn toàn vừa làm cho cô thấy vui, vừa thấy không quen.
Thế nhưng thế này cũng quá nhanh, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ anh giành cho cô đều khiến mặt nóng cả lên, trái tim cũng bất giác, vượt qua khỏi tầm kiểm soát
" Anh thế này em không quen."
" Tập dần là vừa."
Lời nói thì có thể vẫn giữ nguyên đem sức bá đạo áp đặt lên người cô, thấu khiến cả người sắp chuẩn bị bốc cháy. Đều lạnh như nhau nhưng đợt trước thì khiến người ta căm hận đến tận xương tủy, giờ thì lại hạnh phúc lan tràn tràn thấm hết mọi ngóc ngách, mọi lớp ngụy trang bốc cháy cứ thế được cởi bỏ
“ Hôm qua em nôn ra người anh.” Bình tĩnh xem xét lệnh phê chuẩn như đang trong một cuộc họp, còn nội dung của câu nói thì làm người đối diện không hề dễ chịu tí nào.
Rena nửa muốn sặc hết cả cốc sữa ra ngoài. Vậy mớ hỗn độn ngày hôm qua.
Thấy bộ dáng bối rối của Rena, anh hài lòng:" Đủ hiểu, thì phải đền bù."
Lỗi cũng là của cô, cá nhân cô không phải thể loại trốn tránh trách nhiệm nên dõng dạc nhận lời ngay mà không biết ngữ khí của Ryvan đã có mấy phần nguy hiểm:" Miễn trong khả năng của em. Vậy em phải làm gì?"
Có thể cô chưa hiểu hết con người Ryvan nên cho rằng đầu óc luôn nghĩ về chiến sự nên sẽ nhờ cô giúp đỡ về các lĩnh vực trong đó. Có một điều cô không ngờ tới đấy là lúc trước khi anh không có cô, còn hiện tại thì tình thế đã lệch ra khỏi đường ray.
" Đến lúc cần em sẽ biết." Ánh mắt lạnh buốt ẩn giấu một tầng bí ẩn trong đó thể hiện qua mọi lời nói của anh chưa từng thất bại trong mọi tình huống.
"Sevant lần trước hắn đã khai ra gì chưa?" Rena dùng giấy ăn thanh nhã lâu miệng, nghiêm túc khéo léo kéo lại bữa sáng trở thành công chuyện chung.
" Hắn rất cứng đầu." Ryvan hơi chếch trán, hai tay để trước ngực, từ tốn dựa vào ghế sofa đằng sau.
Rena lộ vẻ thất vọng trên ánh mắt:" Thuốc thì sao?"
Anh khẽ lắc đầu.
Máu của thần chảy trong huyết quản, nghĩ đến việc hắn bán mạng của mình, phản bội cả Vacrina, phản bội cả cô cho dù suốt năm tháng có cùng kề vai sát cánh trên chiến trường không bù lại bằng việc làm mười ba năm trước.
" Tạm thời có thể biết lưu lượng của thuốc có thể biến con người thành ba loại dạng." Ryvan nói thêm:" Dạng một, dạng hai lần trước em đã thấy ở trên cơ thể Lăng Tần Vũ. Còn dạng ba thì nó giống như trường hợp đồng đội của em."
Nói đến đồng đội của cô, Rena khẽ giật mình. Ryvan biết mình đã động chạm đến vết thương lòng của cô, sợ cô sẽ kích động. Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng cầm tay cô giữ lí trí còn sót lại
" Không phải lỗi của anh, là em thì cũng sẽ làm vậy." Cô nắm lại bàn tay Ryvan nói ra suy nghĩ thật lòng của mình. Đồng đội mình trở thành một con quái vật chỉ hăm hăm muốn giết người. Nếu nương tay, thì người chết cũng chỉ là bọn cô. Nhớ lại khuôn mặt của Lăng Tần Vũ trước lúc khi chết, thanh thản thế nào, nghĩ đến Lan Nhi, Lăng Mạch và người khác. Có khi cái chết cũng là một giải thoát.
" Họ trông như thế nào?" Kể cả có bắt mình phải nhớ lại quãng thời gian đau thương nhưng vì có thể có được một đáp án thích hợp thì bắt buộc phải làm.