Hai người kia đồng tình, dần khôi phục lại trạng thái phấn khởi ban đầu hưởng thụ bữa tiệc, thực chất lo lắng cũng đâu thể đem được Rena trở lại. Cô ấy đã bảo tiếp tục thì mình cũng tiếp tục thôi.
Thành ra bữa tiệc kéo dài đến quá 12h đêm.
Trước lúc đó, Rena lái xe đi đến trụ sở quân đội quá 11h đêm. Trễ hẹn 2 tiếng đồng hồ, Ryvan là người làm việc có quy tắc, tuyệt đối không xảy ra trường hợp ngoại lệ, cô thì đã vi phạm.
Tiến đến phòng làm việc của anh, cô quên luôn gõ cửa, mở hẳn đi vào. Tưởng chừng sẽ phải đối diện với bộ mặt lạnh băng của ai đấy thì tình huống khá yên bình hơn mức mong đợi. Anh vẫn ngồi trên bàn làm việc, mắt hết hướng lên văn kiện rồi đến máy tính trên bàn, xử lí công việc bình thường như chưa có vấn đề gì trên đời này có thể tác động đến, kể cả tiếng mở cửa mạnh của Rena.
Thấy bóng dáng của cô đến, anh chỉ liếc mắt lên nhìn sau đó lại cúi xuống:" Đến rồi thì ngồi đợi."
Một câu nói rất ngắn ngủi, Rena cũng phải đờ người ra sau đó cũng lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa đợi
Im lặng lấy cốc nước trên bàn uống, ánh mắt không ngừng liếc thấy bộ dáng làm việc của anh. Bộ dáng chuyên tâm, đôi mắt hòa lẫn giữa hai sắc độ chỉ càng thêm tuyệt mĩ hơn. Đôi tay thon dài, viết soạt soạt trên tờ giấy nhanh nhậy đến khó tin. Khung cảnh trong phòng còn đang để chế độ ban đêm, lại là bầu trời đầy sao với mặt trăng xanh trên đỉnh chiếu xuống có tác dụng của ánh sáng xanh nhàn nhạt. Chao ôi, cảnh tượng này giống như nghệ thuật của bức tranh. Đẹp quá.
Đôi mắt rõ giờ chỉ còn chăm chăm vào anh, hai gò má căng mịn đã có phiếm hồng từ thuở nào. Thật sự đã có quá nhiều thay đổi. Lại có ngày cô để lộ ra biểu cảm xấu hổ trước mặt anh, lại có ngày cô cùng anh ngồi trong một căn phòng có thể không lén lút, không cần giấu kín.
Tiếng đặt bút khẽ để trên bàn, mặt Rena liền ngoảnh đi nhanh chỗ khác, không thể để anh phát hiện ra được.
Anh ôm cô ngồi trên đùi, ghì lên hõm vai sâu của cô, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối vì mệt mỏi mà nhắm lại: " Sao đến muộn?"
Rena cách đây không lâu còn nghĩ anh đã quên hẳn việc đó, hóa ra còn để ý đến vậy. Cô hơi nghiêng đầu, nói thật:" Tiệc diễn ra ngoài dự đoán."
" Trễ hai tiếng?" Anh gằn giọng hỏi, còn tham lam hút lấy mùi thơm trên người Rena.
Bắt đầu thấy phần cổ mình đang không được bình thường, cô liền cố muốn thoát ra:" Hiếm khi, kể từ ngày em tham gia quân đội, đã có dịp nào diễn ra."
Dường như cô càng cố thoát ra, anh lại càng ôm chặt hơn, thành ra đến cơ hội nhúc nhích cũng tự chính tay mình chặt đứt, đành cố thủ tạm thời.
" Còn nhớ ngày chúng ta so tài không?"Bàn tay anh cứng rắn, hơi thở nóng lại dội lên.
Sao cô có thể quên chứ. Ngày hôm đấy, cô hận anh đến chỉ muốn cầm kiếm chém đứt đầu anh xuống, nhục nhã không thể tả. Bị đồng đội của chính mình chơi xỏ, rơi xuống hố. Quá cao, có khi ngay cả sử dụng năng lực cô cũng trả thể trèo cô nổi nó. Thành ra, đành phải thỏa thuận với ai đấy để có được một " vé" ra ngoài.
Rena oán trách, giọng không mấy cam tâm:" Anh biết rõ cơ quan ngay từ đầu, lấy cớ đó để bắt em quay lại quân đội." Nghe lời lúc đầu, rõ chính nhân quân tử, coi như không sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để ép cô nhưng khi thấy anh mò mẫn trên mấy tảng đá bấm nút, hiện ra lối thoát thì cô đã hướng con người anh về thể loại khác.
Ánh mắt kiên định với lời nói của mình:" Anh không biết cơ quan."
Rena quay mặt hẳn ra nhìn anh, mấy phần nghi ngờ:" Xung quanh đó chỉ toàn đá, không biết cơ quan làm sao có thể phân biệt được nút bấm ở đâu chứ." Một mảng toàn từng màu sắc giống nhau đến từng chi tiết, lại còn tối, bảo không biết cơ quan thì chẳng nhẽ có mắt thần nhìn xuyên thấu mọi việc.
" Dựa vào cơ may." Đối diện với sắc mặt kiến nghị của cô về phía anh có phần bất mãn, thì anh càng phải nói rõ.
" Cơ may?" Cơ may gì mà may thế. Đầu cô bắt đầu suy nghĩ vòng vo. Dựa vào việc đoán mò, quan sát, lại có thể đoán được vị trí chuẩn xác của công tắc. Hờ có khi đúng thật. Con người anh việc gì phải đi lừa dối cô.
" Có thể coi như em xui xẻo."Nhớ lại ngày đấy, gương mặt dần lộ vẻ phiền hà. Đến tỉ lệ 95% như thế không thành công lại thành công trên con người anh thì quả thực vận khí của cô quá đen đủi.
Trái với Rena, Ryvan thấy sắc mặt của cô tụt xuống, anh lại thấy rất hài lòng, còn nói hẳn ra ý kiến của mình:" Thiếu chuyện đó, sao anh có được em."
Rena nghe xong, mặt dần đỏ lên sắp biến thành con tôm hùm. Có cần thẳng thắn thế không, cô ngoảnh mặt đi, mí mắt khẽ cụp xuống, che giấu nét xấu hổ ẩn hiện trong đôi mắt, nói giọng lạc hẳn đi:" Em biết rồi."
Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Chỉ cần mọi câu nói của anh, cô đã lập tức có biểu hiện đỏ mặt cả lên. Anh vẫn đoán đúng, đằng sau lớp mặt nạ