Ryvan đi đến vòng ra phía sau kéo cô lại phía mình, ngữ điệu dịu dàng hỏi:" Ngủ ngon không?"
" Vâng." Bị anh kéo bất chợt, đương nhiên lại còn mải tìm đồ, nên thành ý cũng chỉ qua loa:" Anh mau ra ngoài đi, em còn thay đồ."
" Ngại cái gì, cái gì thấy cũng đã thấy." Anh vẫn ôm cô, còn hơi trêu đùa vùng gáy thơm tho còn đính những dấu vết nhỏ của anh tạo nên hôm qua.
" Em muốn thay đồ một mình, anh ra ngoài đi." Hơi buồn buồn của phần gáy, Rena đẩy làn môi càn quấy của anh ra. Sao giờ cô mới phát hiện ham muốn tình dục của anh lại cao đến thế nhỉ. Cả đêm hôm qua còn chưa đủ cho một thể lực sắp bị cạn kiệt sao.
Ryvan rất không vui, cô càng đuổi, anh càng muốn ở lại, ngồi xuốgg giường, đặt cô ngồi trên đùi mình, giam cầm chớp mắt. Đang tìm còn chẳng thấy đồ, lai bị anh đó làm càn, Rena không hề thấy thoải mái nhưng cô dần nhận ra có giãy bây giờ chỉ càng viết tiếp thêm cho câu chuyện đằng sau đó thêm mạnh bạo hơn.
Ngước cặp mắt trong suốt phía trên cao, nài nỉ:" Em thật sự không quen."
Ryvan trầm mặc một lát thấy bộ dáng có vẻ đáng thương của cô, thì không nỡ dù sao cũng đã hành hạ cô suốt cả đêm hôm qua. Anh thả cô, hôn lên trán cô, nói:" Nhanh ra ngoài còn ăn sáng."
" Ừm." Cô nói không mấy để ý, cặp mắt vẫn còn dán xung quanh phòng.
Đợi đến khi Ryvan ra khỏi phòng mang theo trang phục quân đội của mình ra ngoài, cô mới tập trung vào được. Thật tình, có vẻ hơi quá tay đến nỗi đồ đã bay đi quá xa. Mất mộ hồi sau mới tìm thấy nhưng hiện tại cô không muốn ra ngoài luôn. Cơ thể đang thật sự thèm tắm, chắc để anh ngồi đợi tí chắc không sao, hôm qua còn đợi hai tiếng cơ.
Nghĩ thế, cô an nhàn cởi bỏ lớp chăn cuốn quanh, tiến vào để vòi hoa sen dội thẳng vào người. Nhìn quanh cơ thể đâu đâu cũng có dấu hôn của Ryvan, cô khẽ chạm vào đó, cảm giác vẫn còn lưu luyến mùi hương của anh. Vị đại tướng, vị tử thần cô độc kia bao trên chiến trường hay trên giường, chiến tích đều không hề nhỏ.
Cô khẽ mỉm cười, để dòng nước lạnh xối vào. Mặc xong quần áo, trở lại hình dáng con người, khẽ chải mái tóc rối bời, cô nhìn vào trong gương, ngắm nghía một hồi cho bình thường nhất để sáng nay có về dinh thự, lảng tránh được vài câu hỏi đinh tai nhức óc.
Quanh một hồi, cô phát hiện ra một vấn đề tương đôi nghiêm trọng. Cô mặc váy trễ vai, hở cổ, nhìn như trải thảm hồng thế kia.
Khẽ xót xa mấy tiếng, ngoảnh đi ngoảnh lại mấy lần ngắm nghía, thế này có khi chưa khai báo đã bị ban án tử hình. Tình huống thế này chắc phải mặc lại bộ quân phục thôi, ít nhất nó khá kín nhưng mật thiết nhất giờ đồ thì để hết trong phòng bên kia của cô, giờ chạy ra khác nào để anh thấy hết.
Đành phải nhờ đến tuyệt chiêu cuối cùng vậy. Ló cái đầu nhỏ nhỏ ươn ướt ra bên ngoài, cô thấy anh ngồi ung dung ăn sáng, thưởng thức tách trà nóng kia bình tĩnh, đôi mắt sắc bén vẫn tăm tia từng chi tiết trên giấy tờ.
Cô cất tiếng:" Anh qua phòng em lấy bộ quân phục được không?"
Ngẩng đầu lên, thấy chỉ có hơn nửa mặt cô lại còn giấu giếm, đương nhiên thấy có gì khả nghi, anh vẫn tra hỏi:" Bộ hôm qua đâu?"
" Anh cứ qua lấy đi." Rena cố lảng tránh đi chủ để khác.
Ryvan quăng phăng đống tài liệu trên bàn, đẩy mạnh cái ghế tiến đến chỗ cô. Sực mùi vị đáng ngại, cô nhanh như chớp đóng sầm cánh cửa vào. Khóa từ bên trong thế này, anh ở phía bên ngoài đã có mảng đen u ám che kín phủ. Cô là đang làm gì đây?
Cô lại quên mất đây là lần thứ N rằng cô đang ở trong lãnh địa ở anh và cửa vốn dĩ tử động, chỉ cần một cái bấm nút, bất kể ai ở trong hay ngoài thì cánh cửa vẫn sẽ phải mở ra. An toàn cô định lục tìm trong túi xách của mình xem có kem che khuyết điểm cơ may để vào hôm qua không, đến nỗi quên mất tiếng mở cửa vang lên từ lúc nào, cả hai tay đã bị anh nắm chặt quay về đối diện với mắt của anh.
Quả không ngoài dự đoán, dấu hôn trên ngực Rena đã thu hút anh từ phút đầu tiên.
" Anh..." Bị xông vào thấy hết thì đương nhiên Rena muốn phản bác ngay, thì lại câm như hến.
" Đêm qua anh hơi mạnh tay à?" Anh khẽ chạm lên cái cổ đỏ hồng của cô.
" Ừ." Ánh mắt Rena bình tĩnh, cô cũng không trông mong gì sẽ giấu được.
Anh rộng mở cánh tay choàng cô vào lòng. Mùi hương nam tính khẽ truyền đến, làm lay động trái tim vốn đã nhịp nhàng nay càng mạnh lên thêm nữa. Đầu cô dựa lên vai anh, kiên cố vững tin dường như đã ngăn chặn được dòng cảm xúc xấu hổ của Rena để cô lạc vào thế giới an nhiên định cư trong đó.
" Em không trách anh." Rena cố nghiêng thật khó để nhìn được gương mặt anh khi trong tình trạng ôm thế này. Ít nhất kiệt tác trên người cô đã phải để cho anh phải bộc lệ sự quan tâm trìu mến khó gặp nhất trên hiện thực.
Ryvan buông cô ra, đặt lên cô một nụ hồn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Một lúc lâu sau, anh đưa đến trước mặt Rena bộ cảnh phục đã được là phẳng phiu. Chỉ có cách vài phút, cô đã có thể ngồi cùng Ryvan tận hưởng bữa sáng