Cái hang chứa Huyết Dạ Hoa vừa là trái tim vừa là đầu não, vì thân thể hiện tại của Thanh Long hiện đang nằm sâu dưới cái hang động đó. Mấy ngày trước, không hiểu từ đâu ra mấy tên ngoại tặc tìm được hòn đảo này, cố bén mảng đến đây xâm chiếm.
Ông ng lại phải dành thời gian bố trí lại kết cấu bên ngoài để tránh việc này lặp lại. Khả năng tạo ra sương mù đã che lấp được hòn đảo này được một thời gian khá dài, giờ chỉ cần đổi lại một chút, cơ may tên nào đi vào sẽ lạc đường vĩnh viễn.
Đang muốn tận hưởng giấc ngủ trưa, thì bên trên hang động ông truyền đến tiếng động nhỏ. Ban đầu, tưởng đâu có con gì vô tình lọt vào, ông cũng mặc kệ. Cảm nhận một hồi thì nhận ra nguồn năng lượng đó là biết thằng nhóc kia. Mà cũng không sao, trong cái hang này không có gì thú vị cho thằng nhóc kia chơi, chán sẽ tự khắc đi ra. Ai ngờ...
Bên trong hang động, đặc thù của nhiều loại cây quý hiếm mọc phải mấy trăm năm mới có một lần, ở ngoài hang không ai có. Một phần tạo nên đặc trưng riêng, cái không khí cũng hòa nhã hơn. Vậy mà, sau khi đánh một giấc ngủ trưa, xong, ông lên kiểm tra tình hình thì, hơn một phần tư chỗ cây của ông đều bị hái hết. Đa số toàn loại quý hiếm nhất.
Lúc đó cơn lửa giận, cũng gần như bốc hỏa, Thanh Long lập tức đi kiếm thủ phạm. Trên cái đảo này, ngoài nó ra thì không còn ai. Tưởng đâu thằng nhóc này vô hại không ngờ lại dám làm càn.
Ông chưa thấy mặt của thằng nhóc này cũng như chưa biết tên. Mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh dương. Nhìn coi bộ cũng không đến nỗi tệ. Để xem nó định làm gì.
Leon phía đằng xa, sau khi thu gom đống cây quý hiếm tìm được, thấy rất phấn chấn. Lập tức bắt tay vào làm việc. Nó xếp thành một lũ, sau đó gọi tên:" Ann"
Từ phía đằng sau bụi rậm, một con chó nhỏ lông màu trắng tinh, trắng như tuyết chạy ra, khẽ vẫy đuôi sau đó xủa gâu gâu vài tiếng. Dáng vẻ trông rất đáng yêu.
Leon mỉm cười, chỉ vào đống cây quý hiếm:" Chỗ đi vệ sinh mới của mày này."
Vừa nói dứt lời, chú chó nhỏ đó, đã chạy vào hưng phấn bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của mình.
Thanh Long quan sát từ trên cao, vài kí hiệu bỗng chốc bay loạn lên hết trên đầu. Thằng nhóc đó dám lấy mấy cái cây quý hiếm ngàn năm có một mới có một lần, lại đi làm chỗ vệ sinh cho chó. Bao nhiêu năm qua, ông sống trên thế giới này, biết bao nhiêu người thèm khát chỗ cây này cho mục đích cao cả như cứu người nhưng chưa bao giờ, một lần nào, ông lại thấy có người đem ra làm chỗ tiểu tiện cho chó. Thật là một sự phỉ báng.
Nuốt trôi cục tức về hang, ngồi cả đêm cuối cùng Thanh Long cũng bỏ qua. Dù sao nó cũng là một thằng nhóc, có thể nguy hiểm đến chỗ nào cơ chứ.
Ngày thứ hai, số cây đó tiếp tục mất, lần này còn nhiều hơn. Mục đích y chang như vậy. Ông cũng ngấm ngầm cho qua, không nên chấp nhặt với bọn con nít.
Ngày thứ ba, lên lại thấy mất đến quá nửa. Lần này nó lại dùng đó để làm công cụ tắm rửa cho chó. Kí hiệu tức giận bắt đầu nổi đầy đầu.
Ngày thứ tư, khu vườn của ông lại chỉ còn lại 1/3. Nó lại dùng mấy cái cây của ông để làm đồ chơi cho chó gặm. Lần này sương mù bắt đầu dày đặc gần hang, thỉnh thoảng sắp có mấy tia sấm chớp
Ngày thứ năm, Leon đang chuẩn bị hái thì một loạt sương mù bắt đầu xuất hiện. Từ trong đám sương mù, một đôi mắt màu đỏ lóe sáng, một giọng nói oang oang đe dọa, gầm gừ nghe rất ghê tai" Nhóc con, cút khỏi đây ngay."
Leon thấy nó, đờ người ra vài giây. Tốt, có vẻ như thằng nhóc này đã biết sợ, ít nhất về sau sẽ không còn quay lại đây lấy cây của ông.
Thoáng nghĩ, ngay sau đó Thanh Long thấy Leon lúi hụi bắt đầu công việc gặt hái gần như rất tốc độ số cây của ông:" Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao, thằng nhóc kia?"
Leon mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt có phần ngây thơ hiện lên:" Hiểu chứ"
" Vậy thì ngươi đang làm cái gì?"
" Gặt hái hết toàn bộ chỗ cây này chứ sao, ông bảo đừng bao giờ trở lại đây vậy thì tôi phải lấy hết, dữ trữ cho Ann nữa."
" Ý ta không phải thế." Thằng nhóc này, thằng nhóc này.
" Bỏ lại toàn bộ, lập tức biến, ta không cho phép ngươi gặt."
" Ồ"
Cuối cùng nó cũng hiểu, vậy về sau cuộc sống sẽ yên bình hơn rồi.
" Kệ ông."
"..."
" Thằng nhóc hỗn láo kia, ngươi có biết ta là ai không?" Thanh Long gầm lên, nguồn cơn ức chế sắp xung lên tận não.
Leon ngẫm một hồi thật lâu, cuối cùng:" Không biết." Trả lời nhanh gọn.
Có nên ngoạm đứt đầu nó không?
Mắt đối mắt một hồi, thành ra đám sương mù phía cũng dần thu hẹm lại. Bản chất không thèm chấp nhặt với bọn oắt con:" Mau đi đi, trước khi ta đổi ý. Đừng bao giờ quay trở lại."
Hi vọng nó lấy được những cái gì nó muốn. Cuộc sống về sau sẽ thầm lặng hơn chút đỉnh. Ngắm nhìn bóng dáng Leon rời đi, ông đã cho rằng bình yên đã được bắt đầu lại. Nhưng không, mấy hôm sau đó, nó đến liên tục, lần này gọi hẳn tên:" Thanh Long, ông có ở đây không?"
" Thanh Long, Thanh Long, Thanh Long, Thanh Long, Thanh Long."
Gọi gì gọi lắm thế không biết, thế này có ngủ