Karmas và Rena đã đi được một quãng đường dài ở trong hang. Giờ soi kĩ lại, mặt tường đều được vẽ bởi những hoa văn giống trong thời triều đại ngày xưa giống với vương quốc của cô. Hình thì khác nhau nhưng đặc trưng riêng đã nói lên tất cả. Căn hầm này đã ở đây bao nhiêu thế kỉ?
Liếc thấy hắn ta đã gần như đi trước mình vài đoạn, cô vội đuổi theo. Hẳn nhiên Rena vẫn không thể loại bỏ được duy nghĩ của mình khi gặp hắn ta. Thật sự có thật cô không quen biết hắn. Sự phối hợp ăn ý đến từng giây phút khi giải mã bí ẩn đó, không thể nào lại có thể thành thạo đến mức độ này. Trừ khi làm việc chung với nhau nhiều hơn. Cả người tỏa ra một khí chất vừa quen vừa không quen làm Rena hoài nghi.
Dáng dấp như một bậc đế vương. Mái tóc màu đỏ dài quá ngang vai, đôi mắt màu vàng sắc như loài quỷ trú ngụ trong bóng đêm. Gương mặt mấy phần góc cạnh nếu tính ra hắn là tên quái đầu tiên cô thấy ưa nhìn. Không đến nỗi tồi tệ. Chỉ có điều khí chất quá ư sợ hãi.
" Anh là ai?" Nguồn năng lực kinh khủng đó vốn dĩ đã khác với bọn quái bình thường, kể có là tướng.
Bị hỏi đột ngột, đôi chân của Karmas dừng hẳn, ngữ khí vang trong căn hang đó rõ mạch lạc:" Karmas Cerlance."
"Karmas Cerlance." Phút chốc hơi thở của anh đã hoàn toàn bị lời nói đó hút hết. Cerlance chẳng phải đó là họ của tên đầu sỏ đã gây nên thảm kịch ngày đó Vacirna sao. Vậy tên này chính là con trai của hắn sao. Tay đưa lên ngực cố kiềm chế nỗi bàng hoàng cùng nguồn cơn của nhóm lửa nó nơi tức giận sắp bùng phát.
Ánh mắt của Rena rơi vào tầm ngắm của Karmas. Lông mày anh cơ hồ nhíu lại, rất rõ không vui vì biểu cảm của cô. Cơ thể cách xa mấy đoạn vốn đã quay trở lại Rena, dùng tốc độ của mình nắm chặt bả vai Rena đè sát vào tường. Sau đó, đập mạnh một tiếng ruỳnh vang dội lên khắp cái hang, vang xa tận hai phía. Tay nắm thành nắm đấm đang nắm chặt hết mức.
Anh cúi xuống nhìn cô, ngước nhìn khuôn mặt trắng nõn đang mất bình tĩnh ngẩng lên đối diện nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ đè nén được cơn tức giận. Những gì đã thấy trên khuôn mặt này vốn dĩ đã không thể che giấu được anh.
" Nghe thấy ta là con trai của ông ta, cô đã muốn giết ta luôn rồi sao?" Thanh âm cả một khu nguy hiểm kích động đến người con gái trước mặt.
Đôi môi đỏ tươi như đóa hoa bỉ ngạn bi thương vừa đẫm máu đó, mấp máy đến mấy lần định nói ra. Cặp mắt hút hồn cùng với hàng lông mi yêu kiều kia đang lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần của đôi mắt phượng hoàng kia. Vừa ngang ngược, vừa sắc lạnh, vốn không có mấy phần thiện cảm. Không hiểu sao, tay của Karmas rất muốn chạm lên đôi mắt đó, muốn chạm lên hàng lông mi dài đó.
Cuối cùng sau một hồi yên lặng với ngữ khí lạnh toát, Rena cũng nắm chặt đôi tay trước ngực, ngẩng cao đầu, giọng như cao vút lên tận mây xanh:" Không. Ta sẽ không giết ngươi."
Khẽ thoáng với câu trả lời của Rena, tròng mắt tam giác đó dịch chuyển:" Không hối hận chứ?"
" Ta đã nói rồi, hối hận không giúp ta quay trở lại quá khứ. Thay vì đứng đây hỏi ta một điều vốn dĩ đã có câu trả lời, thì ngươi nên tập trung thoát ra khỏi nơi này đi." Rena lạnh lùng gạt tay Karmas ra đi thẳng, không thèm ngoái đầu lại.
Lúc này muốn giết hắn sẽ để cho cô giết sao. Hơn nữa, thoát khỏi đây, cô cần có hắn đi tương trợ, trước mắt không biết còn bao nhiêu mối hiểm nguy nữa. Lạ một điều sao tên này cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề giết hắn hay không nên giết. Chẳng phải quá rõ ràng sao, sau mối quan hệ hợp tác này, hai bên là kẻ địch. Gặp lại lần sau nhất định cô sẽ thẳng tay giết hắn.
Quan sát bóng hình của Rena dần tiến về phía trước, anh như lặng người đi, phải vài phút giây sau mới đi theo cô.
Dừng một chút, hai người nhanh chóng đến được căn phòng thứ hai. Nó khá rộng, nói thẳng thắn, và giống như mọi căn phòng thông thường khác đều có một lối đi để thoát ra ngoài, nhưng chắc chắn nó sẽ không vui lòng chào đón bọn cô một cách tử tế. Căn phòng lại một lần nữa được làm sáng lên, những bức tượng màu đen hình người mặc giáp được bố trí xung quanh khắp nơi. Trên tay đều cầm một loại vũ khí. Cao trung bình phải đến 2 mét.
Toan tính bước lên phía trước, rất tức thì một tốc độ phi nhanh giơ vũ khí đánh xuống phía Rena. Cũng may bản thân lùi ra xa được một bước vẫn có thể tránh được kiếp nạn. Mất đi năng lực cùng những khả năng, nhưng có vẻ phản xạ của bọn tượng này cũng chỉ dừng lại ở mức con người bình thường có thể ứng phó.
Cách một lúc lâu sau đó, một cái bàn mọc lên, bắt đầu trưng dụng mọi vũ khí.
" Vũ khí?" Đôi mắt trong veo liếc qua một lượt trên bàn. Đầy đủ đằng khác.
Karmas đã cẫm sẵn một thanh đao trên tay. Tay cầm dài. Mũi gươm phía bên trên sắc nhọn sáng loáng. Anh khẽ vung lên vài đường, sau đó vuốt nhẹ phần mũi, rõ thấy biểu cảm có phần không mấy hài lòng.
Thông qua hành động thành thạo, Rena đoán được lờ mờ vũ khí hắn ta dùng là gì.
Liếc trên bàn lần nữa, Rena lấy vũ khí chuyên dụng của mình. Cô đã hiểu phần nào tên