" Công chúa, công chúa." Feelic đi từ ngoài cửa sổ bay vào, giọng hớt ha hớt hải chạy một mạch thẳng đến lên giường Rena.
Rena ngồi dậy để Feelic ngồi vào lòng mình, khẽ nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, cô chợt hỏi:" Ngươi vừa nãy đều dành toàn bộ thời gian đi về lâu đài à?"
" Không đâu, tôi đi trộm cái này nè." Feelic cười hì hì lấy từ trong người một quyển sách màu đen, bên trên có rất nhiều hoa văn quái dị nhưng độc nhất vẫn chính là đầu sói được chạm khắcc tinh xảo có ngay giữa bìa.
" Chìa khóa để mở cánh cổng đây sao?" Rena cầm quyển sách vân vê nó một hồi lâu.
" Vâng, nhân lúc tên đó với ngài đi ra khỏi lâu đài, trùng hợp tôi về đến đây nhận ra được chủ nhân của ngày hôm đấy, nhân lúc cô ta mất cảnh giác đã lấy cắp được." Feelic tường tật hết mọi chuyện.
" Đơn giản đến vậy?" Có được thứ mình muốn nhưng đó lại càng gây nên cho cô một nỗi bất an. Quyển sách này nằm trong tay của một vị tướng Milquynus, tại sao lại có thể bị trộm nhanh như thế.
" Tôi cầm quyển sách này cứ tưởng có lớp bảo vệ hay gì đấy nhưng hình như nó chỉ là một quyển sổ ghi chép thông thường." Feelic gãi gãi đầu:" Toàn những thông số gì đó đọc chẳng hiểu gì hết."
" Quyển sổ ghi chép thông thường?" Rena có phần khó tin bèn lật bên trong xem. Phía ngoài đã không cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn lao lắm, đến vào phía nội dung đúng như lời Feelic nói không có thần lực gì cao siêu tồn tại:" Vậy sao ngươi chắc đây là quyển sổ chúng ta muốn."
" Tôi chắc chắn mà." Feelic dùng trí nhớ của mình lặp lại một lần nữa, nó khẳng định mình không hề sai:" Hình dáng này rất đặc biệt, thậm chí cô ta đi ngủ cũng ôm nó khư khư như bảo bối."
Càng nói càng thấy có vấn đề, Rena quyết tìm tòi xem phía bên trong này hi vọng sẽ có một manh mối nào đặc biệt để chứng mình nó đúng. Bên trong toàn những thông số rất loằng ngoằng, hình ảnh tương đối khó hiểu, chữ thì không phải ngôn ngữ bên cô đọc cũng chỉ thấy ong ong.
Thế nhưng dựa vào nhiều năm làm trong quân đội nếu trình bày theo hình thức này giống như các chiến lược tính toán kỉ mỉ. Hình ảnh thì lại dàn dựng giống một đội hình ra trận. Dù không hiểu lắm nhìn qua hình ảnh một chút, cô đã lờ mờ đoán được cách làm. Chỉ dựa vào từng này nhưng đó hoàn toàn là một cách làm xuất sắc. Vậy hẳn người này chính là quân sư ở đây.
Rena bước ra chỗ cửa sổ nhòm xuống phía dưới, vẫn có lính canh đều đặn, khó lòng chạy thoát.
Feelic nhận ra được mối lo ngại bèn tự tin nói, thỉnh thoảng còn vỗ ngực mấy lần:" Công chúa không cần phải lo tôi cũng đã rà soát lối đi an toàn để tránh được bọn chúng rồi, cứ giao trọng trách cao cả này cho tôi."
" Ta không chắc, ngoại trừ lính canh ra tên thống lĩnh kia, hắn sẽ không để cho chúng ta dễ dàng chạy thoát." Nỗi lo này chồng chéo nỗi lo kia làm Rena cần phải tính toán rất nhiều yếu tố gây trở ngại.
Feelic lại nói thêm điều nữa:" À, về hắn ta. Người có thể yên tâm, tôi có nghe lén được mấy cuộc nói chuyện thấy bảo hắn sẽ rời lâu đài ngày mai để đi đâu đó, chắc sẽ không đến đây đâu."
" Như ngươi nói chỉ còn ngày mai mới chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta." Sự kiện trùng hợp này xảy ra làm cô không thể ngờ tới, lại có thể thuận lợi để thoát ra đến thế.
" Vâng."
" Ngươi cái gì cũng đều nắm rõ như trở bàn tay." Rena vuốt đầu Feelic lộ rõ vẻ tán thưởng.
Được người khác khen mình, mặt Feelic có phần ngại đi, tự sướng cười cười suốt cả một quãng trong khi miệng nói thì không hề cảm kích.
Rena lấy được tinh thần nhưng nếu muốn nó hoàn hảo toàn bộ thì tối nay cô buộc phải nghĩ ra một cách an toàn nhất. Nếu nguồn thông tin ở cuốn sách này có thể giúp được điều gì cô sẽ nghiên cứu nó đến cùng. Không chữ, có ảnh thì vẫn có thể lờ mờ đoán ra được chúng nó nói lên cái gì.
" Đường mà ngươi nói đã đi khám phá chưa?" Rena hỏi lại bắt đầu lật lật các trang giấy.
" Ơ, phải khám phá à?" Feelic ngu ngơ hỏi lại.
" Đường đi đến đó nếu ta là người viết quyến sách này và là một quân sư sẽ nghĩ ra những cách phòng thủ tốt nhất trong lâu đài, và ngăn cản người khác tiến đến gần cánh cổng." Yếu tố cánh cổng đối với Milquynus ở đây rất quan trọng nên chắc chắn phải có cách phòng thủ. Thêm nữa việc Feelic tìm ra được một con đường hoàn hảo đó sẽ rất giống như tự chui đầu vào rọ. Nên hẳn phải nghiên cứu rất kĩ.
" Ngài nói đúng, tại tôi hấp tấp quá, hihi." Feelic cười gượng.
" Không sao, có được thế này là nhiều." Rena vẫn thấy rất vui mừng. Nếu thành công chỉ cần qua đêm nay cô có thể trở về nhà, trở về bên cạnh anh rồi.
********
Bên phía trụ sở quân đội.
Ở căn phòng luyện tập của Ryvan trắng xóa một vùng. Chỉ có điểm nhấn phía dưới màu đỏ được vẽ những hình thú quái dị sắp xếp lại với nhau tạo nên một hình tròn đầy mẫu mã không tài nào phân biệt được.
Trịnh Vực Khước đang làm nốt vòng tròn luân hồi, đẩy cặp kính đen râm lên, hướng về phía Ryvan nói vài lời:" Ngài có thể vào."
Ryvan mặt không có tồn tại chút sợ hãi nào, đôi mắt vẫn cao ngạo tiến vào bên trong. Nằm xuống dưới.
" Nếu ngài bị nó nuốt chửng, đến tôi cũng không cứu được ngài." Trịnh Vực Khước nghiêm túc kể ra vấn đề tồi tệ có thể xảy đến nhất cho Ryvan.
Trước