Lâu đài của Karmas
Thân hình của Rena bị đập mạnh vào tường, làm cho mảnh vụn cũng rơi nhiều vô kể xuống sàn nhà. Cả thân hình cô trượt xuống nền, chỉ có thể dựa vào để dựng người mình dậy. trên khóe môi có dòng máu đã chảy ra tơi xuống lớp váy trắng tinh đã bị rách do va chạm.
Anrel nhìn bộ dáng của Rena, lòng ả cực kì thoải mái. Cảm giác vô cùng sung sướng khi nhiều lần giày vò Rena, cho cô không kịp gượng lên lại bị đánh đập một cách không thương tiếc.
" Thế nào, mới có một tí đã không đứng được nữa sao, đừng có làm ta chán chứ, cuộc chơi mới dần trở nên thú vị thôi mà."
Rena thở hồng hộc cố nén đau thương, cô phụt ra tia máu khỏi miệng vội chống đỡ cơ thể mình đứng lên.
" Quả nhiên thủ lĩnh Vacrina có khác, sức lực thật ngoan cố. Nếu thế thì ta càng muốn hành hạ cô đến hết lần này đến lần khác." Anrel cười lạnh, thân hình của cô bay lên cao, ngắm nhìn phía dưới.
Rena dùng cơ thể thương tích đầy mình cố trấn chỉnh lại tinh thần dần bị đứt gãy. Anrel phóng một đợt lông vũ màu trắng xuống phía dưới, như một trận mưa lớn trút hết lên người Rena.
Cô ngoan cường cố gắng lấy lại cho mình đôi mắt sáng hơn bao giờ hết để tìm lại chút trực giác. Cơ thể nhanh nhậy trốn sau mấy cột tường, liên tục sử dụng thân thủ của mình để tránh đợt phóng lông vũ xuống.
" Chạy đi, chạy tiếp đi, tiếp tục khơi mào niềm vui cho ta." Anrel hét to lên cố đánh thẳng vào lòng tự trọng của Rena. Hậu duệ phượng hoàng cao quý đến đâu chỉ có biết đường tìm nước rút để chạy, tự tay mình dập tắt cái tự tôn của cô ta, ả thấy vô cùng hãnh diện hơn nhiều. Ả phải cho thống lĩnh biết, con hồ li tinh này căn bản chỉ là đồ cặn bã, yếu đuối không thể nào xứng đứng bên cạnh ngài.
Máu chạy tạo thành nhiều vệt trên sàn, Rena dần đuối sức hơn, trên người cô đã có nhiều lông vũ cắm trên người đâm vào da thịt trắng nõn. Lớp váy màu trắng hóa thành màu đỏ của máu, sực mùi máu tanh kích thích vào tâm trí của kẻ thù. Anrel lao xuống chính xác tìm được một góc chuẩn, lập tức đá mạnh cô xuống nền đất.
Cơ thể Rena vốn đã mệt mỏi, thương lại còn nặng giờ phải chịu một lực vào bụng làm cho dạ dày như trào ngược ra ngoài đó làm cô đau đớn không thôi. Cơ thể nằm trên nền đất, bị lê đi cả một quãng đường dài.
Anrel tiến lại gần trông coi cái bộ dáng thảm hại của Rena, ả cười một điệu cười lớn, tay kia giẫm mạnh lấy một tay của Rena đang cố bò dậy. Ả giẫm rất mạnh đến mức có thể nghe được cả tiếng xương gãy. Cô kêu lên một tiếng rất lớn, như để thay cho cả những vết thương đã có sẵn từ nãy.
Một tay Anrel nắm lấy tóc cô giật mạnh lên cao, làm mặt cô đối diện với ả. Rena nuốt đau khổ xuống bụng vì cả mảng da đầu sắp đứt khỏi, kiềm nén mọi âm thanh có thể kích thích Anrel. Cô không thể để ả đạt được mục đích của mình.
" Sao nào, rên đi, ta muốn thấy ngươi rên. Càng to càng tốt." Anrel cúi người, chứng kiến vẻ cả thân hình sắp bị cô ta giã ra thành bùn, ánh mắt càng chứa đầy khinh bỉ hơn.
Dám tranh thống lĩnh với ả, thì bất kì người nào đừng có hòng sống sót. Hậu duệ phượng hoàng thì sao nghĩ rằng được thống lĩnh bảo hộ thì ả không dám gì.
Anrel không thể nào quên được buổi tối ngày hôm qua. Khu vườn đó, chưa một lần nào thống lĩnh dẫn ả đến, chưa một lần nào có ý định tiếp xúc với ả. Ả ở gần bên thống lĩnh đã nhiều năm, biết rằng con người ngài rất lạnh lùng, không coi ai vào mắt, nói gì đến một người phụ nữ. Ả học cách trở nên xinh đẹp hơn, làm biết bao nhiêu việc bất chấp mọi thủ đoạn để mong có ngày, thống lĩnh sẽ coi trọng và sẽ trao trái tim mình cho ả.
Nhưng không, tất cả mọi thứ đã tan tành mây khói. Ánh mắt của thống lĩnh khi nhìn Rena, ánh mắt dịu dàng đó, cả cử chỉ một mực quan tâm, chưa bao giờ ngài ấy lại để lộ ra. Tại sao người đó lại không phải là ả, tại sao ngài ấy lại để lộ ánh mắt đó cho kẻ thù. Ả không cam tâm, rốt cuộc thì cô ta có gì vượt trội hơn chứ.
Ngẩng cao đầu của Rena lên nữa, Anrel mong được thấy dáng vẻ khẩn nài tha mạng của Rena. Vị thần tối cao nhất phải quỳ xuống cầu xin, một vinh hạnh còn lớn hơn nhiều so với việc đức vua ưu ái.
Đáy mắt của Rena vì đau đớn kia dần mở ra dõi thẳng về phía Anrel. Ánh mắt của Rena sáng chói, rực rở như một ngọn lửa hung tàn ẩn giấu vào sâu bên trong tròng mắt. Ý chí hùng mạnh sắt đá trường tồn vĩnh hằng ẩn lên qua ngọn lửa cuồng phong. Sự kiên cường cùng thù ý mỗi lúc một lớn mạnh.
Đúng vậy, Rena nghĩ. Chí ít không còn thần lực cô vẫn còn đôi mắt. Có thể kêu đau, có thể bị hành hạ nhưng chỉ cần cô kiên cường thì không có gì phải sợ. Nếu có chết, cô sẽ phải khắc sâu khuôn mặt thất bại của đối phương vì đã không thể làm cho cô phải run sợ đến cuối cùng.
Anrel bị một phen của Rena gần như dọa sợ. Cô ta sao có thể có được ánh mắt đó. Ả nghiến răng kêu ken két vào nhau, ả ném mạnh Rena vào tường. Dòng máu trên cơ