Nhiều đợt Sevant không thể đoán được đòn tấn công của Beno liền bị nó công kích từ rất nhiều phía gây ra các vết thương mang tính trí mạng. Thấy Sevant dần ngồi khuỵu xuống, thì Beno cười hả hê, tiếng gầm gừ phát ra cổ họng mang tính chế giễu:" Kết cục của kẻ phản bội đều có một cái giá của nó, ta tin rằng ngươi hẳn cũng nên biết trước khi đến đây rồi nhỉ."
Sevant quệt vệt máu trên khóe môi, như buông bỏ gánh nặng từ vết thương đứng dậy nhìn cục bông màu hồng dần biến hóa khổng lồ che khuất cả một góc khung cảnh.
" Hay lắm, vậy nhà ngươi định làm thế nào để giết ta, đơn thân độc mã hay muốn dựa vào lũ đồng đội con người yếu ớt của ngươi." Beno chỉ ám hiệu cho Sevant.
Anh cũng biết tình hình đang chuyển xấu hơn khi cảnh đồng đội chém giết lẫn nhau. Tinh thần nhiều người cũng bị suy sụp nặng nề. Nhưng khi anh quay lại nhìn cảnh tang thương đó, lại nở một nụ cười không hề đem nét lụi tàn nào, trái lại còn đan xen một ý nghĩ cực kì chắc chắn. Sevant cười nhìn Beno bất giác làm miệng hắn cũng dần khép lại.
Thằng này đang suy tính cái gì? Chết gần đến nơi rồi, cái vẻ mặt đó lại cho thấy một toan tính được cất giấu trong bụng rất kĩ càng.
Thân thể lại tiếp tục di chuyển cấp tốc cực nhanh bắn ra những sợi lông từ trên người giáng xuống như kim tiêm bão táp đổ ào ạt lên đầu. Xối tung cả mảnh đất, xoẹt qua cả lớp da trên người của Sevant. Đến cuối cùng, anh lại vẫn đứng im như một pho tượng.
Anh nhắm mắt lại, hai tay đặt trước Thổ Chi Phủ, để dưới đất, cả người tĩnh lặng đi. Ý thức anh dần rơi vào bóng tối. Chỉ còn lại âm thanh cứ tạt đi tạt lại qua vành tai. Lúc đầu, mọi thứ hỗn tạp nhất từ tiếng đánh nhau, tiếng người nói chuyện từ xa vọng lại cho đến tiếng gió thổi, anh đều nghe thấy rõ mồn một bao gồm cả tiếng di chuyển của Beno.
Sau cùng, khi thời gian trôi qua chầm chậm lần nữa, tất cả âm thanh ngưng đọng hẳn lại, rơi vào khoảng không yên tĩnh nhất có thể. Thứ duy nhất anh cảm nhận được từ hiện tại chính là sự di chuyển của Beno. Đúng, nếu anh đã không thể nhìn thấy hắn đang ở đâu thì chỉ còn cách dựa vào thanh âm để phán đoán.
Trong tiềm thức của Sevant, sinh khí của Beno đang chảy trong từng mạch máu, cùng với tiếng động bay đi bay lại, từ rất nhanh cho đến cực chậm. Nó cứ thế bay quanh cơ thể Sevant mọi lúc mọi nơi. Một giây sau đó, cặp mắt màu vàng đồng sáng lên, hai tay cầm Thổ Chi Phủ cực nhanh phăng mạnh ra đằng sau dứt khoát như một cơn gió lốc vụt qua cắt bay mọi trở ngại.
Beno bị sức công phá cực lớn của Thổ Chi Phổ đập vào người lập tức băng xa ra vạn dặm làm đổ cả một cánh rừng màu hồng, cơ thể hắn nằm dưới đất. Đôi mắt khó khăn căng mở ra để định hình chuyện gì xảy ra. Hắn vừa bị đánh, bị đánh?
Sevant bước từng bước lên phía trước, không quên trói lấy Beno, hai vòng đất từ đằng sau vòng lây bóp chặt lấy cơ thể đó, bóp nghẹt. Beno thấy toàn bộ ngũ tạng như bị bóp nghẹt đi vậy, rất nhanh hắn lập tức thu nhỏ cơ thể lại để tránh khỏi vòng vây của Sevant.
Đáp lại tất cả, hắn vẫn bị bắt, Sevant đã có chuẩn bị kĩ càng để đối phó với việc thay đổi hình dạng bất ngờ của Beno. Dưới đất trồi lên những mảng đất như những sợi dây leo theo sát tốc độ của Beno đủ mọi hướng. Sevant không cần quan sát mục tiêu, anh đã nắm bắt được điểm mấu chốt để có thể phát hiện được vị trí mỗi lần Beno muốn đi. Vì thế chỉ chưa đến mấy giây sau đó, Beno lại bị bắt lại.
" Trò chơi đuổi bắt này cũng nên kết thúc rồi nhỉ?" Đặt một tiếng ruỳnh ngay trước mặt Beno đã bị kiệt sức không thể biến hình nổi. Ánh mắt anh đang cực kì mất hết kiên nhẫn vì cuộc đấu này.
Beno lưỡi như bị cắt không thể nói được một lời nào khi gần nhìn thấy Thổ Chi Phổ dần phóng xuống gần người mình.
Một tiếng đập rất mạnh sau đó, chỉ còn lại một dòng máu lênh láng chảy dài từ xác của Beno. Cả một vệt bắn lên bộ trang phục của Sevant, nhưng anh không quan tâm, chỉ cố làm sao để rửa sạch vết bẩn có trên Thổ Chi Phủ.
Có động tĩnh liền ảnh hưởng đến toàn quân, vật chủ một khi đã chết, mấy cọng lông trên người cắm vào sẽ mất đi tác dụng. Tất cả những ai được giải trừ đều không nhớ họ đã làm ra chuyện gì, lũ quân bên phía kia thấy tên cầm đầu đã chết, ai mấy cũng e dè nhưng bản tính chém giết đã ăn vào sương máu cùng vơi cơn thèm khát không tìm được điểm dừng kia, bọn chúng vẫn tiến tới.
Chưa kịp làm gì, hàng ngàn tảng đá ném thẳng cả qua cơ thể, đục thủng lục phủ ngũ tạng, da thịt lỗ chỗ nhiều mảng, một trận mưa máu tưới cả một vùng đất màu hồng bỗng chốc trở nên mơ mộng đã thành bãi chiến trường sực mùi tanh tưởi.
Tất cả người ngoài cuộc chứng kiến cảnh giết quái chỉ trong vòng một nốt nhạc vừa không khỏi thán phục vừa không khỏi thấy sợ hãi. Những người mang trong mình dòng máu của thần linh, có phải sinh ra đều có ánh mắt ghê người và lòng ham muốn