" Đính hôn, sao em không biết gì?" Ánh mắt sững ra nhìn về phía đàn ông cao ngạo dõng dạc mà tuyên bố tin tức động trời kia. Cái đáng trách hơn tại sao người trong cuộc là cô lại chẳng biết một chút gì thế này.
Ryvan cầm tay cô giơ lên, chiếc nhẫn nằm trong ngón áp út của Rena mà nói:" Nhẫn cũng đã đeo, cầu hôn cũng đã làm, em lại dám khước từ?"
Cô thật muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Thì đúng là cô đã đồng ý với anh nhưng đâu cần thiết phải làm cho người ta một cú sốc bất ngờ đến thế.
Cô khẽ bình tâm lại tâm trạng:" Em cũng đâu có từ chối chỉ là anh nên nói trước cho em biết."Rena nói nhỏ lại đi, bất ngờ thì cũng bất ngờ nhưng được công bố thế này xem ra cũng không quá tệ. Mối quan hệ của của anh và Rena không cần phải lén lút vì sự cố ngày xưa, đây xem ra là để tháo gỡ nút thắt trong lòng nhiều người đi.
" Hôn đi."
" Hả." Rena nhìn xuống phía người đang nói đằng xa, thấy Leon từ trong bữa tiệc kia đã nói vọng nhất ra.
" Không phải nên hành động một chút cho nó mặn mà thêm sao." Leon nói không biết ngượng ngùng, còn cười lớn nhìn về phía mặt Rena bị anh làm cho đỏ ửng cả lên.
Sao lời nói như thế anh trai của cô có thể nói thản nhiên như vậy được. Mà chính vì câu nói đó đã làm cho đám người phía dưới hưởng ứng, nhiệt liệt, anh cũng hưởng ứng cô với Ryvan. Cô khẽ liếc sang Ryvan vẫn không có động thái gì, thì nghĩ rằng anh đã bị Leon làm cho tức đến xa xẩm mặt mày.
Đang định nói gì đó, thì vòng eo cô bất giác bị anh kéo sang. Rồi trước mắt Rena như tối xầm lại, đầu ngẩng lên đón lấy nụ hôn của anh. Bên tai cùng lúc đó vang lên tiếng heo rò của nhiều người, mà Rena chìm đắm trong cơn mê cũng thấy vui vẻ. Lúc hai người buông nhau ra, anh vẫn ôm lấy cô, ngón tay cái vân vê làn môi đỏ rực đó, sau đó ghé sát vào tai Rena nói nhỏ:" Mùi vị không tệ."
Sao chuyện cao hứng nhất của buổi tiệc, Rena cũng tách Ryvan ra đề hòa vào đám đông. Không quên tìm người đầu tiên tính xổ là Leon. Thế nhưng xem ra đấu võ mồm với anh người bị thua thiệt chỉ có thể là cô thôi. Sau đó đồng đội cô cũng dần nói chuyện với cô, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Ai ai hôm đấy tâm trạng cũng rất thỏa mãn vì cuối cùng một cuộc tập luyện dài và gian khổ còn chịu sự huấn luyện ma quỷ của đại tướng đã thu được kết quả tốt.
Nói chuyện rôm rả một hồi, cô thấy Sevant đứng một góc khuất, chỉ khẽ chạm mắt cô rồi xoay người bước đi. Rena chặt ly rượu sâm banh xuống, sau đó đi vội về phía Sevant.
" Khoan đã." Rena gọi vọng lại.
Sevant đứng dưới bóng tối, quay người lại nhìn Rena.
" Lần này tôi đã mắc nợ anh." Trong trận chiến lần này, nếu không nhờ có Sevant trợ giúp đằng sau có thể cô sẽ không thể nào đứng ở đây. Đặc biệt hơn, anh ta đã bảo vệ đồng đội của cô.
" Không cần, đây chỉ là một cuộc trao đổi của tôi với anh ta." Sevant không do dự nói thẳng ý kiến của mình:" Cô không cần phải cảm kích vì chuyện này."
" Tôi hiểu."
" Cô vẫn hận tôi, phải không?" Nét mặt của Sevant nghiêm hẳn đi, một phần nào đó như muốn vạch ra nút thắt đang ở giữa anh và Rena.
" Không." Rena không cần suy nghĩ nhiều để đưa ra câu trả lời lúc đó, một phen cũng làm cho tâm tình Sevant trở nên bối rối hẳn.
" Tại sao? Chẳng nhẽ những chuyện tôi đã làm với cô và đồng đội của cô ba năm trước, cô lại dễ dàng tha thứ cho tôi?"
Rena cười rồi bỗng chốc đứng dưới hành lang đó nhìn lên phía bầu trời trên cao, tâm tình vô cùng thư thái:" Tôi không thể nào tha thứ cho anh. Nhưng tôi cũng không muốn hận anh. Như anh đã thấy, con người tôi chìm đắm trong thù hận suốt ba năm đã trở thành cái gì."
Ba năm, một quãng đường không dài mà cũng không ngắn. Nhiều đó đã làm thay đổi bản tính của cô. Chỉ chìm đắm trong một thù hận, rồi luôn luôn tự làm khổ mình, đến cuối cùng cô lại chính là người tự giam mình trong xiềng xích, bó hẹp số phận và lựa chọn của mình lại.
" Anh cũng giống như tôi. Rơi vào trong thù hận và trở thành người không phải là chính mình. Chuỗi hận thù ngay từ đầu dù sao đã là của thế hệ trước, tôi không muốn anh hay tôi lại trở thành người kế nghiệp họ. Một vòng luân hồi, rồi sẽ lại đến người khác. Cứ như vậy, sẽ không bao giờ tìm thấy kết thúc."
Sevant im lặng hẳn đi, sau đó anh dần hồi tưởng lại quá khứ ngày xưa mình được dạy dỗ thế nào. Cha anh luôn luôn nói với anh về mối hận thù với Vacrina, chính bọn chúng là người đã gây ra đau khổ cho chúng ta, và ngày nào đó, anh sẽ làm điều đó thay ông ấy.
Anh đi trước cô nhưng cuối cùng người tỉnh ngộ sau cùng lại là anh. Nếu anh tỉnh ngộ sớm hơn, bao nhiêu mạng sống sẽ được cứu chữa. Kể cả Lan Nhi.
Rena như đoán được phần nào tâm trạng của Sevant, cô đưa tay ra đằng trước, bộ dáng nghiêm nghi dần toát lên qua ngữ điều thanh thoát của cô:" Chuyện của thế hệ trước đã kết thúc, giờ là đến thế hệ chúng ta. Lựa chọn để nó tiếp diễn, hay lụi tàn đều dựa vào quyết định của anh."
Sevant như ngẩn người ra nhìn vào đôi mắt của Rena. Lựa chọn sao? Đã bao lâu rồi anh