Rena ngồi tựa lưng vào anh hoàn toàn lấy chỗ đó làm tinh thần dựa vững chắc nhất. Mà anh ngồi bên cạnh nghe những lời tâm sự mà lòng cũng theo đó mân mê vào câu chuyện kể. Bồi hồi, anh lại ngước nhìn lên đôi tay nhỏ nhắn anh đang nắm trong tay. Nó mịn màng nhưng không hề thiếu đi những vết chai sạn do cầm súng, cầm kiếm khác hẳn với đôi tay của một nhà soạn nhạc chỉ mò mẫm vào những giai điệu
" Về sau, nếu em thích chỉ cần chuyên tâm vào âm nhạc, mấy chuyện khác cứ giao cho anh." Ryvan vân vê một hồi rồi lên đôi tay một phần trong lòng bàn tay anh dần trở nên ấm nóng.
Đôi mắt anh dần dịu đi bỗng chắc hai sắc độ đó đứng dưới ánh sáng mặt trời đứng trước Rena nó như chan hòa đi, bỗng chốc cô cảm thấy anh như trong hồi ức những năm vừa qua chỉ là một ảo ảnh chỉ để tạo dựng ra cửa ải khó khăn cho cô tiến bước đến ngày hôm nay thôi.
Anh quan tâm đến cô, cô hiểu nhưng anh cũng phải biết, cô không phải là người dựa dẫm vào người đàn ông. Chỉ cần có thể sánh vai bên cạnh, giúp đỡ nhau, cuộc sống đó mới hạnh phúc theo đúng nghĩa của cô.
" Em sẽ không bao giờ ăn chơi ngồi rỗi để anh chịu khổ một mình." Rena ngồi dậy sau đó nhìn thẳng vào mắt Ryvan không chớp mắt.
Ryvan cũng không tự chủ bỏ qua đi sự chân thành qua đôi mắt cô đó. Bàn tay anh chạm lên đôi mắt sáng như vì sao với cặp lông mi dài kia, vuốt ve rồi lại hôn lên đó thật dịu dàng.
Một nụ hôn lướt qua như gió thổi qua, thật mềm mại cũng làm cho người ta thoải mái cõi lòng này.
" Hứa với anh, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được phép chịu đựng một mình?" Ryvan lắng giọng đi, không khỏi lại muốn dạy dỗ cô.
Mỗi ngày thấy cô cứ phải kiên cường cố gắng che giấu vẻ yếu đuối của mình, bất chấp thương tích đầy người vẫn cố gắng đứng dậy, cố gắng che đi giọt nước mắt ngừng rơi, trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng lấp đi tính cách thật của cô. Thời khắc đó anh cũng muốn lao đến ôm chặt cô vào lòng, che chở cho cái thân hình nhỏ bé kia, run rẩy yếu đuối kia.
Nhưng lời nguyền này không cho phép anh, mỗi lần chỉ có thể đứng đằng xa nhờ người khác giúp cô. Chỉ có thể lúc đó nếu cô đứng xa anh, mới có thể được an toàn. Bây giờ đã khác và tương lai về sau cũng vậy, anh là người đàn ông duy nhất và cuối cùng có thể ôm trọn cô vào lòng..
" Vậy thì anh cũng phải vậy nhé." Ba năm qua giấu triệt để, diễn một vở trọn vẹn không đến một sơ hở nào ra thì ai biết được về sau anh còn tinh anh hơn thì lúc đó cô chết chắc.
Ryvan lạnh dần đi, sau đó cười rồi xoa xoa khuôn mặt trắng nõn có phần vui vẻ kia mà không giấu nổi nụ cười: " Ừ."
Khoảnh khắc đó anh bỗng nhiên cười lên, một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện như một cái bóng đó lại dễ dàng lưu vào đáy mắt Rena, cô cười cười chạm lên đôi môi anh:" Ryvan, có ai từng nói với anh bản thân cười lên trông đẹp trai hơn chưa?"
Sắc đúng là lạnh lùng đẹp một kiểu, cười lên thì quyến rũ một kiểu. Nếu dùng nụ cười này đi trình diễn toàn thành phố, thì biết bao nhiêu cô gái xông vào.
Ryvan dần thu lại dáng vẻ lạnh nhạt lúc đầu, thời khắc đó cùng lắm chỉ xảy ra trong một giây thôi chứ mấy.
" Đẹp sao?" Ryvan hỏi lại chăm chú vào vẻ mặt của Rena.
" Đừng nói, anh sống hai mươi mấy năm trên đời lại còn không biết nhan sắc của mình ở mức độ nào nhé?" Rena nhân cơ hội thừa cơ tiến tới, Ryvan thường hay nói cô đủ điều rồi, phải đi sâu hơn thôi.
Cô nàng này là đang cười nhạo anh sao? Ryvan thấy cô miệng còn cười đi thì đã một tay cố định đầu cô thừa thế còn lớn mạnh hơn khóa tiếng cười của cô lại. Xâm chiếm lãnh thổ của Rena.
Rena dần bị anh cưỡng hôn mới phát hiện ra một điều. Hình như đôi môi này của mình sắp trở thành của anh rồi thì phải.
Rena đẩy anh ra quay mặt đi. Ryvan "ăn" được chút gia vị cũng thấy thỏa mãn không trêu chọc cô nữa, bất giác hỏi tới chuyện khác:" Chẳng phải em đang tập sao?"
Nghĩ đến đây, Rena ngưng đỏ mặt thấy anh cũng đang dần cho tầm mắt mình lên trên phím đàn piano, sỉnh ra hiếu kì liệu rằng vị đại tướng nhiều năm cầm súng cầm dao có khi nào lại muốn hứng thú xem cô tập rồi sinh ra thích chơi dương cầm sao.
" Anh có muốn học không?" Một mình ngồi trong căn phòng này buồn tẻ cũng sinh ra chán nản.
Ryvan không nói gì, Rena coi đây là một ám hiệu ngầm đồng ý:" Đầu tiên anh phải xác định những nốt cơ bản nhất, sau đó làm quen thử với các phím đàn..."
Rena đánh thử một bài cho anh nghe, rồi hướng dẫn tỉ mỉ. Ryvan thì sinh ra cái gì học mới lần đầu tiên cũng giỏi. Sau đó anh bảo cô đánh thử một bài, cô cũng hân hạnh đánh.
Ryvan chăm chú nghe Rena đánh bài nhạc quen thuộc nhất. Thấy tâm trạng khi cô