Văn kiện của Ovias lần này gửi về phát hiện ngoài Vacrina ở ngoài đó có một thần lực khác, theo như những gì cảm nhận được đa phần đều có dòng máu phượng hoàng.. Một vùng đất nhỏ bị hóa băng. Nhiêu đó đã gây xôn xao bên trong lâu đài, vì vụ việc phát triển này tương đối nghiêm trọng, không biết là địch hay bạn, Ariana đã gần như phải đi thuyết phục, xử lí công chuyện đối với các tướng.
Cô mệt mỏi đến nỗi ăn cũng không thể nuốt nổi miếng cơm nào xuống bụng. Đến tối muộn rồi, cô mới được về phòng. Nhìn ra ngoài cửa sổ cô nhìn thấy hoa huệ tây được đặt trước ban công, kèm theo một viên đá hình thoi bằng nước. Ariana cầm lên, cảm nhận hương thơm ngát của hoa, tâm tình cũng mấy dễ chịu lại, ba ngày không gặp bỗng dưng lòng cũng nhớ thêm.
Một tuần sau đó, vì không để tiếp tục kéo dài cuộc tìm kiếm gây mệt mỏi cho những người khác, cô phải dừng cuộc tìm kiếm lại, hiện tại không có manh mối nào nữa, nếu chỉ dừng chân lại ở đó, vậy thì nên đi xử lí những việc khác thì tốt hơn.
*************
Tối muộn đứng dưới ánh trăng, Ariana thở dài đứng nhìn ra ban công, khẽ vươn vai hơi để duỗi cho cơ thể mệt mỏi, sắp đến sinh nhật thứ 25 của cô. Thời điểm này theo quy tắc của hoàng tộc cô sẽ phải tìm ra đối tượng kết hôn cho mình, anh ta có thể không giỏi về chiến đấu bằng cô, ít nhất những vụ việc liên quan đến chính sự, tài lãnh đạo rất dắt là yếu tố cần thiết. Để sinh ra hậu duệ tiếp theo một cách chính thống mà không cần chọn người thừa kế thì đó gần như là một bổn phận của người đứng đầu.
" Mấy ngày không gặp, cô có vẻ tiền tụy hơn so với tôi nghĩ." Từ trên cao một giọng nói vọng xuống, tức thì anh đáp xuống ban công, tòa áo choàng theo đó rợp xuống, cùng với nụ cười sáng loáng dưới ánh trăng.
Trong mắt của Ariana kể cả anh không gỡ bỏ chiếc mặt nạ xuống nhưng nhìn ngũ quan tổng thể cũng biết được vẻ mặt điển trai sau đó. Cô cùng nụ cười tự bỏ qua đi vẻ mặt vừa nãy:" Còn anh thì vẫn vậy nhỉ?"
" Mấy ngày hôm nay gặp chuyện vui, tâm trạng cũng tốt hơn." Galiart đứng gần bên cửa sổ, song song với cô tâm thế cũng dần rơi vào dòng hồi tưởng.
" Anh trộm được gì mới hả?" Cô mơ hồ hỏi.
" Cũng khá, tôi vừa từ chỗ loài người về, phải nói tuy họ không có thần lực như chúng ta nhưng có những phát minh không thể coi thường được."
Nói đến đây, Ariana càng hứng thú hơn. Cô biết rõ chứ, về việc này, họ đúng là có thể yếu hơn bọn cô thế những những quan sát của Ovias bên ngoài về những thứ diệu kì gọi là công nghệ nghe nói nhìn nó rất tuyệt.
Bỏ qua hình tượng nữ hoàng, mắt cô sáng lấp lánh, nhìn về phía Galiart hỏi:" Nói cho tôi nghe đi, về thứ gọi là công nghệ ấy."
Vẻ mặt mong chờ như muốn nghe kể chuyện của đứa trẻ đó làm Galiart bỗng chốc mỉm cười, bỗng dưng anh lại muốn trêu cô. Đến gần cô hơn một chút, mắt anh hơi nhíu lại, thâm sâu nhìn đằng sau lớp mặt nạ đó, anh cố ý hỏi:" Muốn biết lắm hả?"
Ariana thì vẫn cho rằng nó là không có chuyện gì, cô gật đầu:" Đúng."
Anh cười đạt được mục đích, kéo lấy vòng eo mảnh khảnh của cô lại gần mình. bàn tay bóng gió nâng chiếc cằm nhỏ xinh của cô lên kéo lại gần mình, hơi thở giữa đêm khuya mang chút ấm nóng phả vào mặt cô, cười cười nói:" Nguồn tin tức độc nhất vô nhị như thế, tôi cũng phải lấy chút thù lao cho mình."
Đôi mắt màu vàng vì cái nhìn sâu hun hút của Galiart, Ariana bỗng chốc không báo trước làm cho trái tim trong lồng ngực đang nằm yên bỗng đập nhanh hơn. Đôi mắt của anh ấy đẹp giống như viên ngọc trai dưới biển ấy, làm cô không rời khỏi được. Lời nói mang chút khêu gợi, trêu chọc kia cũng làm cho phía tai cô nóng lên như giọt trân châu đỏ.
Khẽ dùng lấy nụ cười trao đổi sự bất thường của mình, cô hơi né tránh ánh mắt của anh, bâng quâng hỏi một câu:" Anh muốn thù lao thế nào?"
Anh cúi sát người xuống, nụ cười tà mị đến gần đôi tai của Ariana, làm cho gương mặt cô trở nên cứng đờ hơn, bất giác từ lúc nào dừng lại nhịp thở của mình để nghe anh nói.
" Tôi muốn cô...." Anh nói chậm làm cho cô phía bên ngoài gần như liên tưởng đến nhiều thứ trong đầu.
Đột nhiên hai tà tóc xoăn của cô hất ra đằng trước, vì lúc này chiếc kẹp tóc hình đá quý để cột đằng sau tạo lên mái tóc nửa đầu kia bị anh lấy mất. Đúng lúc này, anh cũng rời khỏi cô, giơ giơ nó trước mặt cười nói:" Cho tôi cái kẹp tóc này."
Cô thở phào một hơi, hơi chớp chớp mắt rồi cười trừ:" Được thôi." Hóa ra là vì cái kẹp tóc, làm cô tưởng chuyện gì.
" Đêm mai thu xếp chuyện một chút, đi cùng với tôi ra ngoài."
" Đi đâu?" Cô thắc mắc hỏi.
" Đi khám phá thứ cô muốn đấy."
Nói đến đây tâm tình cô cũng hứng thú hơn hẳn nhưng mà làm sao có thể ra ngoài được khi nghĩa vụ và bổn phận của một nữ hoàng như cô phải ở trong lâu