Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cô thầm nghĩ. Cuộc sống hiện tại cũng đang rất tốt nhưng cô vẫn có một chút gì đó không đành lòng. Đó có lẽ là sự mong mỏi vì muốn gặp lại đồng đội cũ sau bao nhiêu năm xa cách.
Chợt có bóng người xuất hiện từ đằng sau, vẫn trong trạng thái như cũ. Cô lên tiếng trước :" Vốn dĩ ông đã sớm biết thân phận của tôi rồi đúng không?"
Chủ nhân của cái bóng trầm mặc. Rena có thể hiểu rằng mình đã có câu trả lời : " Ngài chủ tịch, dù biết tôi là ai vậy tại sao ông vẫn cho tôi sống ở đây, ông không sợ mình gặp phiền phức sao?"
Trịnh Vực Khước vẫn giữ giọng điệu như cũ, đúng là trong bất cứ tình huống nào cũng chẳng thể làm lay chuyển được ông: " Đây chính là sứ mệnh tôi phải làm."
Ngay từ đầu, khi Rena vào đây, phải nói từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ông đã đoán được 80% đến 90% thân phận của cô là ai. Ông đã biết cô phải trải qua những gì, tại sao cô lại lưu lạc đến đây. Ông nói " Rena điện hạ."
Rena như bừng tỉnh, hướng mắt về phía ông. Ngay lúc này, cành lá trên cây bắt đầu chuyển động, rì rào khiến không khí trầm lặng vừa rồi, thay đổi một chút hay nói cách qua câu nói đó tình hình trở nên phức tạp hơn theo đúng nghĩa.
Ngưng đọng một lúc, Rena mới lên tiếng. Mặc dù rất ngạc nhiên, giọng nói của cô vẫn hết sức bình thản :" Ông cảm nhận được năng lực của tôi, vậy chứng tỏ ông cũng là người thuộc vương quốc Vacrina, vậy chắc hẳn ông biết mẹ tôi ?"
Ông làm sao có thể quên được ngày đầu tiên gặp nữ hoàng. Cả người tỏa ra ánh hào quang chói lóa, dường như đó là cái chất riêng chỉ có ngài ấy có. Khi ông gặp Rena, cô ấy cũng như thế xinh đẹp và quý phái chỉ cần nhìn vào đôi mắt cũng có thể chắc chắn một điều đó chính là công chúa của Vacrina.
Ông ngừng nói một lát:" Tôi đã sớm gặp mặt Leon điện hạ, chúng ta sẽ có một buổi họp mặt sớm về chuyện này. Vacrina đã đến lúc phục hưng."
Rena trầm mặc không nói gì, liệu có quá sớm để thực hiện điều đó. Vẫn còn có nhiều việc phải giải quyết, liệu mọi thứ sẽ đi đúng trật tự của nó. Cô cũng chỉ nói: " Ta sẽ suy nghĩ về việc đó"
Nói rồi, ông không quên cúi chào một cách cung kính rồi rời đi. Hạ Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hóa ra vẫn có người còn sống. Cô cứ tưởng ngày đó, gần như tất cả mọi người đều đã chết hết, chỉ còn lại mỗi mình cô. Có lẽ , cô cần phải sống để hoàn thành sứ mệnh của mình. Bản thân đã trốn tránh quá lâu rồi, giờ là lúc quay trở lại.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai thức dậy. Lúc này Rena còn đang ngái ngủ, hôm nay là ngày nghỉ nên cô được thoải mái hơn rất nhiều. Cô sẽ dành thời gian đi dạo phố, lướt web, nhắn tin cho Tô Mộng. Thật ra khi bước xuống thế giới này, cuộc sống của cô không tồi, ít nhất vẫn đủ để cho mình sinh hoạt hằng ngày và làm được điều mình muốn.
Lẽ ra cô vẫn sẽ tiếp tục nằm ì ạch trên giường, ngủ bù cho những gì xảy ra ngày hôm qua. Bỗng có tiếng huyên náo ầm ầm phát ra từ dưới sân. Cô thầm chửi thề, mới sáng sớm đã có ai đến càn quấy, thật sự đã phá bĩnh cái ngay tốt đẹp của cô.
Cô vùng mạnh dậy rời ra khỏi chăn, bước gần đến chỗ cái rèm màu xanh đang được kéo kín lại. Cô giơ tay khẽ kéo nó ra. Ánh nắng chiếu vào khiến cô khẽ nheo mắt, còn lấy tay chắn trước để che bớt độ sáng.
Khi đã quen rồi, cô lấy tay ra, nhìn xuống dưới xem ai mới sáng sớm đã đến làm loạn. Dinh thự HOPE của Trịnh Vực Khước thường ngày rất yên tĩnh. Tại khu cô ở thì càng yên tĩnh hơn vì có mỗi cô là nữ, đâu ái dám xâm nhập vào vùng này. Khách của ông ta chắc không đến nỗi, lạc đường đi nhầm vào nơi này rồi la hét tìm người cứu giúp.
Bản thân vẫn phải tận mắt chứng kiến mới biết được. Cô ló đầu ra của sổ, lúc này đã phải há hốc mồm trước cái sự việc đang diễn ra. Khoảng ba mươi con người đang đứng đầy dưới sân. Cái số lượng này rất đông, đặc biệt khi đang ở trong sân thế này, thí nó đã chật ních. Cây cỏ đâu chẳng thấy, hiện tại toàn người là người đa số đều là đàn ông.
Quan trọng hơn nữa là tất cả đều mặc quân phục và toàn người cô quen biết. Hay nói đúng hơn là đội của cô khi cô còn đang nắm giữ chức vụ trong nghĩa quân. Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của cái tên đeo kính, Lý Minh Triệt ngày hôm qua. Kế này chỉ có một mình anh ta nghĩ ra. Hắn cũng quá coi thường cô, nghĩ rằng chỉ cần gọi đội của cô đến, cô sẽ mềm lòng và ngoan ngoãn trở về sao.
Bọn quân đội ở phía dưới đã nhìn thấy Rena ló mặt ra ngoài. Một tên trong nhóm hét to , giọng đầy phấn khích : " Thượng tướng, chúng tôi đến đón ngài về, xin hãy xuống đây đi."
" Đúng vậy, hôm nay nhất định chúng tôi sẽ đưa ngài về, dù bằng hình thức nào đi chăng nữa."
" Thượng tướng, chúng tôi đã mong giây phút này rất lâu."
Tiếng nói chuyện người này xen lẫn người kia ồn ào hết mức khiến Rena nhức óc không tài nào chịu được. Cô cũng nghĩ rằng ở mãi trên đây, chắc chắn mấy tên này sẽ nghĩ rằng bản thân mình sợ thua.
Cô trèo lên cửa sổ. Hít một hơi thật sau. Dưới ánh nắng, trên bậc cửa sổ, xuất hiện một cô gái mặc váy trắng tinh mỏng, tóc