Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Ryvan khẽ nhíu mày, tiến từng bước về phía Rena. Thân ảnh cao lớn, đứng gần có khi chỉ cách nhau vài bước chân đem lại cảm giác bức người.
Trong đầu Rena liên tưởng đến trong quá khứ một số chuyện xảy ra khiến cô có một dự cảm xấu. Tuy nhiên cô không còn như ngày xưa, lúc nào cũng phải cúi thấp đầu đối diện với gương mặt đó.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tĩnh lặng nhìn cô im lặng một hồi. Ánh mắt cô đanh lại, nhìn Ryvan chằm chằm : " Anh định giở trò gì ? "
Ryvan yên lặng vài giây : " Quay về quân đội. "
Cô hướng đôi mắt về phía anh :" Tại sao tôi phải nghe anh, nực cười, bây giờ tôi không còn trong quân đội nữa."
Ryvan nói : " Cô không có quyền lựa chọn."
Lúc nào cũng vậy, anh ta đối với cô cũng giở cái giọng điệu đó.
Anh nói tiếp, vẫn giữ ngữ điệu : " Cô sợ sao? "
Hạ Nhan khẽ nhếch miệng : " Sau những chuyện anh làm trong quá khứ thì hiện tại anh trong mắt tôi chẳng là cái thá gì hết."
Cất giọng nghiêm túc, lần này có cái gì đó lạnh hơn: " Xem ra từ ngày ra quân đội tính cách cô cũng chỉ đến vậy."
Đầu của Hạ Nhan thật sự bốc hỏa. Cô biết hắn đang khiêu khích cô nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi: " Đừng tưởng tôi không dám giết anh."
Ba năm trước, sau chuyện đấy cô đã không đi tìm hắn để giải quyết cũng đã gần đến giới hạn rồi. Sau đó anh ta đến tỏ ra cái bộ dạng khiến cô chán ghét rồi còn yêu cầu cô. Tên này muốn làm cái gì ?
" Ồ" Ryvan tiến lại gần cô hơn nữa đem theo dáng người cao ráo đó che phủ người cô . Tim Rena khẽ giật thót lên như bị điện giật. Một khoảng khắc thật ngắn ngủi, cô đã gần anh ngay ngang tấc. Đôi mắt nhuốm màu của nắng đang khẽ lan tỏa trong cô rực sáng lên chứa đầy vẻ kiên cường chống đối. Bởi vì cô muốn cho hắn thấy bản thân cô đã trở nên mạnh mẽ thế nào từ khi rời khỏi quân đội.
Lúc này trời cũng bắt đầu tối vì là mùa thu nên sáng kết thúc rất nhanh. Tiếng nước đã ngừng chảy từ lâu, ánh nắng dần ngưng xuống. Bầu trời bắt đầu ngả dần sang màu vàng.
Lạnh lùng như tiết trời múa đông. Cô dần bình tĩnh lại, đôi mắt trong veo nhìn anh. Đáy mắt sâu hút như vực sâu đang muốn nhấn chìm Rena vào trong đó. Vào trong sự kiểm soát của anh. Cả hai người đều đối đáp với nhau từng bước một chưa thấy điểm dừng. Cô kiên quyết giữ nguyên ý kiến của mình còn anh thì tuyệt đối không lùi bước.
Đến giây phút cuối cùng, đôi môi kiên định kia đã nói ra yêu cầu đã đủ sức để chấm sứt cuộc trò chuyện này : "Tham gia một trò chơi với tôi. "
Lúc cô còn làm ở quân đội, khi ép một ai đó hắn ta thường dùng hình thức tra tấn hơn là nói chuyện đàng hoàng. Nếu hắn ra điều kiện gì đó, thì kết cục của đối phương chỉ có thất bại nên ngày xưa gần như không có ai dám bất tuân cả. Chỉ có một lựa chọn là tuân theo nếu không muốn bị đòn hoặc thất bại một cách nhục nhã.
" Tại sao tôi phải đồng ý?" Rena hỏi ngược lại.
" Thắng thì cô có thể giết được tôi."
Cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt của Ryvan. Đôi mắt anh vẫn nhìn cô bình thản như thường Rena biết chắc rằng anh có khi đã nắm chắc phần trăm thắng khi ra yêu cầu như thế. Vậy thì có sao chứ, cô đâu còn là cô của ngày trước. Có khi nhân cơ hội này cô sẽ trả lại mối thù năm xưa. Cô nói nở nụ cười quái dị đối lập hoàn toàn với khuôn mặt
" Được"
Đó là câu nói cuối cùng trong ngày cô nói với Ryvan. Cuộc đối thoại không mấy vui vẻ hay nói đúng hơn nó như là một cuộc đối thoại giữa hai kẻ tràn đầy sát khí giống nhau. Ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, sắc nhọn như hàng ngàn lưỡi dao đâm thẳng đến kẻ thù. Có điều trong mắt của một người còn lại có một chút gì đó bi thương nhàn nhạt hiện lên.
Nghe xong Ryvan chỉ bảo với cô một