Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Không rảnh.”
Leon cũng chỉ cười, tiến gần đến cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài. Chợt nhớ ra điều gì, Rena liền nói vọng ra ngoài: " Anh bây giờ đang sống ở đâu ?"
Câu hỏi này cô muốn hỏi anh lâu lắm rồi. Có gì tiện thì cô có thể qua đấy xem.
Đáp lại câu hỏi của cô, anh chỉ nói : " Nhà người quen."
Nói xong, anh nhảy vù qua cửa sổ và mất hút. Cô liền chạy ra xem, đúng là không có gì thật. Ngó xung quanh chỉ còn thấy mỗi khoảng đất trống, chưa hề có một bóng người cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dòng suy nghĩ của Rena lập tức bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại. Cô khẽ cầm lên, chỉ có thể làm việc người ta thường làm nghe điện:" Alo ? Xin hỏi ai đấy? " Cô nói chuyện một cách rất lịch sự và nhẹ nhàng.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên : " Là tôi."
Cô nhất thời chấn động. Số điện thoại của mình anh ta đã tra được từ lúc nào. Cũng phải thôi, quân đội mấy chuyện này chỉ là chuyện muỗi : " Anh gọi cho tôi làm gì ?"
Anh nói: " Ngày kia tôi sẽ cho người đến đón cô. Hãy chuẩn bị mọi thứ cho kĩ."
Khóe miệng cô cong lên, để lộ nụ cười khinh bỉ: " Không cần anh phải nói, tôi cũng sẽ chuẩn bị kĩ. Nếu tôi không làm thế làm sao có cơ hội giết được anh"
Không biết cô đã nói câu này với anh bao nhiêu lần. Dường như mỗi cuộc nói chuyện, cô đều nói muốn giết anh. Rena biết có khi điều đấy chẳng mảy may rời vào tâm trí anh. Một người đứng trên vạn người, không sợ trời sợ đất thì liệu sẽ để tâm đến lời nói của cô.
Anh khép lại cuộc trò chuyện này một câu, ngữ khí vẫn như mọi ngày. "Hẹn gặp tại trụ sở."
Ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng " tút, tút" của điện thoại kéo dài. Đến khi dừng hẳn cô mới nhận ra là nó đã hết pin. Tại sao mỗi câu nói của anh ta đều khiến cô tác động như vậy. Lần đầu tiên cô gặp anh, cái cảm giác lúc đó vẫn còn âm ỉ kéo dài theo năm tháng.
Đối với cô, ký ức ngày xưa như một đoạn băng. Bất chợt, nó lại được tua lai, trong một khoảnh khắc cô nghĩ về nó. Phai mờ, cũ kĩ thì vẫn sẽ luôn đọng lại trong tâm trí những chi tiết khắc sâu vĩnh viễn.
Trong khoảng thời gian cô mất đi trí nhớ, cô sống dưới thân phận là một con người bình thường, là một người con gái bình thường, với cái tên Hạ Nhan. Đúng đấy là cuộc sống của cô lúc đó, giống như bao người khác. Điểm khác biệt duy nhất chính là công việc của cô. Làm trong quân đội.
Thân thủ và sức khỏe đã tốt từ nhỏ, bằng một cách nào đấy cô lại có hứng thú khi nghe về nghề này lần đầu tiên. Cha cô, một con người đã vô tình tìm thấy và đã nhận nuôi cô. Bây giờ nghĩ lại có lẽ nhờ có ông ấy, bản thân mới có những trải nghiệm thực tế.
Trùng hợp ở một chỗ, ông cũng là một quan chức cấp cao trong quân đội nên có thể nói cô đã được đặc cách không cần phải làm máy thủ tục lằng nhằng và chỉ thông qua mấy bài kiểm tra đầu vào là được .
Ngày đầu tiên, ngày tham gia vào quân đội vì cô mới đến đây đầu tiên, nên cha cô đã dẫn cô tới. Cô còn nhớ loáng thoáng mọi người nhìn với con mắt sững sờ và ngạc nhiên. Cô ngoảng đầu lại, phát hiện toàn là nam giới. Có thể đó là lí do bọn họ nhìn cô với con mắt khác lạ.
Giờ mới để ý, ở đây dường như thiếu thốn con gái. Bọn họ thường chân yếu tay mềm, chỉ lo nghĩ về quần áo và son phấn đâu có thể dành cả tuổi thanh xuân chỉ để bán mạng vào quân đội như cô.
Khi cha dẫn cô đến trước một căn phòng rộng lớn, nơi xung quanh bao phủ bằng kim loại dày cộp, không hở một tí ánh sáng nào, thứ duy nhất chiếu sáng được nơi đây chính là mấy cái đèn điện được treo lên cao . Ông nói với giọng nghiêm nghị: " Con hãy đứng đợi ở đây, đừng có chạy lung tung."
Nói rồi, ông dứt khoát bước vội vào sau cánh cửa, để mặc cô ở lại một mình. Với cái tính cách khá năng động lúc đó, cô sẽ không ngồi yên.
Trong trụ sở quân đội, có rất nhiều chỗ để khám phá, rộng lớn không sao tả xiết. Mấy chục tấm kim loại bao phủ trụ sở như một bức tường thép khổng lồ. Nền móng được làm bằng kim cương, cứng cáp. Những cô máy tối tân được lắp rắp tinh xảo, sáng loáng phục vụ cho chiến tranh được đặt trong một căn phòng đặc biệt, chỉ có thể nhìn qua ổ cửa kính dày. Trên cánh cửa thông vào, trên đấy có