Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Phảng phất một bóng hình quen thuộc. Rena khẽ ngẩng đầu. Sự sững sờ thoáng qua con mắt của anh , nhìn về phía cô khiến cô bất giác đứng hình. Mái tóc đen nháy, bổ luống ẩn sau chiếc nón lính trắng tinh tạo nên sự cuốn hút nhất định. Một thân quân phục trắng phẳng phiu , chỉnh tế khoác trên người khiến mọi thứ trên con người này đều toát lên một vẻ đẹp lạ thường và hấp dẫn.
Người con trai thấy dáng vẻ khó nhọc , đang ôm bụng thì ngay lập tức chạy đến, đỡ cô dậy.Cô mỉm cười, nặn ra một nụ cười miễn cường, ít nhất vẫn giữ cái phong thái vốn có . Trong giọng nói của người đó, ẩn hiện sự lo lắng : " Ngài bị làm sao vậy "
Cô khàn khàn nói che giấu nổi hổ thẹn : " Tôi có hơi đói một chút. Cậu có thể bấm thang máy lên tầng 2 giúp tôi được không ?"
Anh chẳng nói chẳng rằng, vội vã đưa cô vào thang máy để cô đứng dựa người vào trong đấy. Còn về phía anh, nhìn lên mật mã , bấm liến thoáng 3 mã rồi tiến đến gần chỗ cô. Đói khiến cô bị đau bụng không có nghĩa điều đấy sẽ dừng mọi hoạt động của cô, bao gồm cả việc nói. Ánh mắt có phần khó xử " Cậu vẫn sống rất tốt chứ, Phong."
Người cô gọi tên " Phong " đó ngoảnh đầu lại với cô, quan sát một hồi mới chịu lên tiếng : " Sống ở trụ sở, quyền cao chức trọng có cái gì là không tốt."
Ngữ khí lạnh nhạt phát ra từ anh, khiến cô hơi ngây người, rồi khẽ trừng xuống : " Có phải cậu rất ghét tôi, ghét tôi vì đã bỏ mặc mọi người ở đây, để lo cho cá nhân mình thôi không ?"
Cô định nói thêm nữa, nhưng thôi. Có một cái gì đó dấy lên trong lòng, khiến cô nghẹn đi . Con người ta gọi dó là ân hận chăng. Cái số đang dần chuyển lên đến tầng 2.
Sự áy náy từ những việc trong quá khứ khiến cô có phần e dè khi đối mặt với đối phương. Ngỡ rằng cậu sẽ thờ ơ, không thèm đoái hoài gì đến câu nói của cô nhưng không.
Cậu chỉ nở một nụ cười, nụ cười đó nhẹ đến nỗi nhưng lại có thể xóa tan đi những cảm xúc tiêu cự vừa nãy của cô. Đến khi cánh cửa thang máy mở ra , ánh sáng khẽ chiếu vào xua tan đi cái nặng nề trong không gian. Sự tươi vui thoáng lên trên khuôn mặt của Hàn Vĩnh Phong : " Ngài quay về , tôi vui mừng còn không kịp. Chúng ta còn còn nhiều thời gian để nói về vấn đề này. Trước hết hãy tìm chỗ ăn trước đã."
Cô gật đầu, khuôn mặt cũng giãn ra chút ít trước câu nói của Phong, cô nói: " Được."
Tầng hai này chính là tầng sinh hoạt riêng cho tất cả mọi người ở đây. Bao gồm cả việc ăn uống, bàn giao, luyện tập. Từ các cấp cao cho đến cấp thấp đều có mặt ở đây, ai cũng có thể hội nhập. Diện tích thì bằng các tầng còn lại, không hơn không kém, vẫn thuận lợi trong việc làm.
Ở bên trái , có vày một dãy bàn làm bằng gỗ được xếp thẳng hàng, ngay ngắn với nhau. Mỗi chiếc đều mang một màu nâu sẫm đủ cho cả hàng trăm người ngồi. Trông nó rất giống với sinh hoạt thường ngày của bọn học sinh, sinh viên khi đến trường. Vẫn cái không khí đông đúc, ngột ngạt do ảnh hưởng từ số lượng người. Có điều, đây là trụ sở quân đội, tất cả vẫn đạt mức độ tiên tiến vượt bậc.
Đồ ăn hoàn toàn có thể chọn theo sở thích, không có người phục vụ, chỉ có máy phục vụ. Quân đội, công nghệ đến cái hình ảnh mô phỏng kia cũng có thể làm ra thì cái điều đơn giản như cỗ máy là chuyện " cơm bữa".
Rena thả mình xuống ai tay hai đĩa thức ăn với đầy đủ các món đáp ứng nhu cầu về dưỡng chất, bồi bổ sức khỏe. Mùi thơm từ đồ ăn, xâm nhập vào khiến cô không thể cưỡng lại được. Cái bụng đói meo, một đĩa đồ ăn ngay trước mắt, ai liềm chế cho nỗi. Đặt ngay trước áo khoác màu đên bên cạnh, cô lập tức ăn ngấu nghiến.
Cô chưa từng trách cái cơ địa, hình dáng con người hiện tại có. Từ khi ở cái hình dáng này, ăn nhiều đồ ăn cũng không phải là điều tồi tệ.
Đến khi, chiếc khay đã vơi dần đi một nửa, cô mới để ý mình giải quyết chưa đầy 5 phút. Trong khi đó, khay của cậu vẫn như ban đầu, đầy ự. Còn ánh mắt thì lại nhìn chăm chú vào cô, vẫn chưa có ý định rời khỏi tầm mắt.
Thấy thế, cô mới dừng hành động ăn của mình lại, để lại dĩa dao cẩn thận, rồi nói: " Chuyện hôm nay, cậu cứ coi như là chưa từng xảy ra. Trường hợp này nó hi hữu, lần sau sẽ không còn nữa."
Cái khí thế vừa nãy vừa hụt mất , phút chốc lại trở về ban đầu, nghiêm túc. Bắt đầu nói sang vấn đề khác : " Nghe nói, cậu sẽ cùng tham gia với tôi trong chiến dịch sắp tới."
Hàn Vĩnh Phong hơi ngây người, nghe giọng điệu nói chuyện như một vị chỉ huy thực thụ, khiến cậu nhớ lịa kí ức ngày xưa . Cái này vẫn có một cái gì đó, lạnh hơn so với quá khứ.
Anh