Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lại khung cảnh đó, với xác chết bủa vây. Tiếng kêu oai oán văng vẳng trong cái màn đêm tĩnh mịch với không gian là một màu đen kịt. Sự tồn tại chỉ có xác chết và máu. Cô, còn được coi là người không ? Trên người cũng dính đầy máu tươi, đôi mắt trống rỗng, mặt trắng bệch, hồn phách như đã vượt ra khỏi cơ thể trở về với hư không.
Cô gái đó lại đến, xuất hiện lần nữa, ngay trước mắt cô, ngay giữa đống xác chết. Trong khoảnh khắc đó, đám xác xung quanh có vẻ mờ đi ẩn trong đôi mắt nhưng lần này cô và người đó đứng nguyên tại chỗ, bất động. Cái vẻ mặt được cho là đã chết của Rena lần nữa ngẩng lên , mong ngóng sự quay lại từ người phía trước.
Người con gái đó đứng yên bất động , nhưng đã có sự thay đổi, khi tiếng nói vang lên đem theo hơi thở của cái chết: " Tại sao cậu không cứu tôi?"
Rena ngoài việc im lặng ra, cô vẫn cố gắng để đáp lại lời nói đang từ từ tiến vào nội tâm, đang làm lòng cô vỡ ra: " Tớ xin lỗi."
Một câu xin lỗi chưa đủ để khiến cô ấy không tức giận. Sự oán than lên đến đỉnh điểm sắp phá hủy tâm hồn Rena: " Cậu đã hứa sẽ bảo vệ tôi, tại sao lại thất hứa ?"
Mọi sự thật đều đang chĩa thẳng đến Rena. Con người cô đã bị đả kích trước đó. Cô không thể phản biện, không thể đáp trả vì nó là sự thật:" Lan Nhi, hãy tha lỗi cho tớ."
" Tất cả là lỗi của cô, tôi hận cô" Lời nói của Lan Nhi đã khiến tâm trí Rena rã rời, cô chỉ muốn chết. Tội lỗi cô mắc phải không thể rửa sạch. Xung quanh cô có thể cảm nhận rõ đám xác chết không huyết sắc, máu chảy đầm đìa thấm vào cô cái sự hận thù tuyệt vọng. Thân thể cô như hao mòn.Những tiếng kêu oán trách lại lần nữa vang lên .
" Chết đi, chết đi."
" Thứ nghiệp chướng, tất cả là do cô."
" Hãy cút xuống địa ngục"
Rena có thể nhìn thấy bóng lưng cô gái đó vẫn chưa quay lại với mình trong khi thân thể đang bị lún xuống. Mọi điều đau khổ dường như đã ập đến chèn ép con người cô cho đến khi nó khô cằn. Đau lắm, sợ lắm.
Suy nghĩ của Rena với những giọt nước mắt đang dần biến mất nhường chỗ cho tầm nhìn mù mịt đằng trước. Cái bóng hình của Lan Nhi lại lần nữa đi xa. Cánh tay lại lần nữa vươn đến, nắm tới. Hóa ra đến cả trong mơ, nó cũng không muốn cô cứu bạn mình. Cô hét lên dù là trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, cô cũng muốn níu kéo lại: " Đừng đi, Lan Nhi, xin đừng đi mà."
Trong căn phòng với màn đêm tĩnh lặng đổ xuống như tác nước, Rena lần nữa tỉnh dậy. Cơn ác mộng, nó đang giày vò cô cho đến chết. Nó cứ liên tiếp lặp lại, nó như muốn cô khắc ghi cái tội lỗi cả đời này.
Cảm giác đau đớn từ cơn ác mộng cho đến khi tỉnh lại vẫn còn cái dư âm nhất định .Trên khuôn mặt trắng nõn, ẩn hiện vài giọt mồ hôi lấm tấm, nhìn lại chiếc gối màu trắng tinh, là một vùng ẩm ướt. Nước mắt. Trên khóe mi, còn đính nước khẽ điểm trên bờ mi đen quyến rũ. Trong mơ, cô đã khóc, chắc chắn là vậy.
Cô bước xuống giường, khi chân chạm đất. Phía dưới sàn, một bể máu đang bao phủ, như vừa có án mạng. Trên tường cũng có, nhiều vô kể. Rena mặt ánh lên sự kinh hãi, chân trong phút chốc không cử động được.
Cho đến khi cô nhìn lại thân mình, chiếc váy ngủ màu trắng cũng đang thấm máu, thậm trí cả tóc. Những giọng nói như tiếng mời gọi nhưng đầy sự kinh hoàng đang bám lấy cô . Tất cả đều đang muốn nhấn chìm cô xuống. Cô nhìn lại cánh tay mình lần nữa, phát hiện nó dính đầy máu. Máu này không phải của cô , là máu của đồng đội cô. Cô vừa giết người sao, giết bạn cô sao.
" Khooooooong, làm ơn dừng lại đi, xin dừng lại đi. " Tiếng hét to đến nỗi, vang vọng khắp các tầng. Âm thanh mở mạnh, cánh cửa bị đập mạnh không thương tiếc. Một giọng nói ùa về len lỏi trong nỗi sợ của cô, khiến cảnh tượng vừa rồi biến mất
Người Rena không ngừng run rẩy, cảm tưởng cô đang đứng giữa mùa đông phải hứng chịu cơn rét băng hàn nhất. Từng giọt nước mắt lã chã chảy xuống , thấm đẫm cả chiếc váy. Tay cũng không ngừng run, miệng thì lẩm bẩm: " Tôi giết người, tôi giết người, tôi đã giết bạn tôi."
" Đủ rồi." Cái giọng nói trầm ấm lại lần nữa vang lên. Ngay sau đó, cô cảm thấy hai vai của mình được hai tay anh đặt lên. Anh kéo cô lại gần về phía mình, hướng mặt cô lên nhìn anh. Người cô vẫn không ngừng run rẩy, như một con chim nhỏ bé, yếu ớt không nơi nương tựa. " Bình tĩnh lại đi, cô không giết người."
Khung cảnh máu me tạo cô cái sự ám ảnh đến nỗi nó đang dần xâm chiếm lấy cô. Ánh đèn màu vàng của căn phòng chiếu xuống đôi mắt Rena khiến nó còn hiện rõ hơn cái gọi là nỗi sợ.
Cô có thể cảm nhận thấy tiếng trái tim đập thình thịch rõ nét khi nhìn vào đôi mắt anh.Một chút yên bình nào có tồn tại nhưng