Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Giọng nói đó khiến Rena nhận ra. Có phần đáng sợ hơn, trái ngược với âm thanh quen thuộc cô đã nghe được từ trong quá khứ. Sự cảnh giác nhất định trong lòng đánh bật đi sự ngạc nhiên ban đầu. Đôi mắt phượng sáng long lanh của đá thạch anh vàng, đan xen một chút gì đó sắc lạnh, nhìn về phía người giống hệt bạn cô. Cất giọng lạnh lùng, coi đây là kẻ thù của mình:" Cô là ai ?"
Đáp trả lại câu hỏi câu hỏi của Rena , cô gái đó chỉ cười, tỏ vẻ như đó là một điều hết sức hiển nhiên: " Cậu nói gì vậy, tớ là Lan Nhi đây, chẳng nhẽ cậu không nhận ra tớ sao?"
Cô gái đó tiến gần từng bước tới Rena, theo phản xạ cô đã giơ kiếm ra chĩa thẳng về phía trước, ngăn chặn hành động cô ta định làm. Người được cho là Lan Nhi đó bất giác đứng bất động lại, ánh mắt biểu lộ vẻ kinh ngạc trước việc làm bất ngờ của Rena . Khuôn mặt có phần hoảng hốt: " Cậu làm gì vậy, cậu không tin tớ sao ?"
Vẻ mặt của con người này càng khiến Rena nhớ về những kí ức của cô và Lan Nhi. Biểu cảm , hành động ngây thơ, giọng nói đều y hệt. Nhưng đây là hang ổ của kẻ thù, bất cứ cái gì xuất hiện chính là chiêu thức của bọn chúng: " Bạn tôi đã chết từ lâu rồi, đừng khiến ta kinh tởm với cái bộ mặt giả danh đó, muốn giết ta thì hãy lộ mặt thật ra đi."
" Chết ư?" Ngữ điệu cô ta đang trầm dần xuống, nhấn mạnh câu chữ đó. Sự hồn nhiên ban đầu bỗng chốc thu lại để lộ ra một cái gì đó u ám, trầm tĩnh, như đang ẩn giấu điều bí ẩn bên trong .
Sau đó một hồi lâu, cô gái đó ngước thẳng đôi mắt được cho là thống khổ đó ẩn hiện một cái gì đó lạnh lẽo vô tận: " Cậu nhầm rồi, Hạ Nhan tớ chưa hề chết , tớ vẫn còn sống trong cái thế giới mộng cảnh này."
Lần thứ hai cô nghe người đó nhắc đến từ " thế giới mộng cảnh ". Tay giữ chắc thanh kiếm. trong bóng tối, ánh hào quang từ thanh kiếm thể hiện được sự vững chắc của cô:" Ngươi nói thế có ý gì?"
" Chẳng có ý gì cả, nói chung tớ là bạn của cậu, nếu không....."
Lời nói chưa ra hết khỏi miệng, hình ảnh của cô ta liền biến mất. Ngay sau đó vòng ra đằng sau lưng Rena, nói vào tai cô : " Nếu không làm sao tớ có thể biết được việc cậu không thể cứu được tớ ba năm trước chứ:"
Rena lặng thinh, cô nghe rất rõ từng câu chữ cô ta nói. Nó đánh thẳng vào tâm trí cô, dội vào đó nỗi căm phận, nỗi tiếc nuối bản thân không thể đáp trả lại. Nó đúng là sự thật, cô đã không thể cứu được Lan Nhi.
" Trước nhiệm vụ đó, cậu còn hứa sẽ bảo vệ tớ, không để tớ chết" Cô gái tiếp tục nói. Suy nghĩ của Rena hiện tại trống rỗng. Tay hạ kiếm xuống, buông thõng, trạng thái bất lực dần. Đôi mắt trở nên vô hồn hơn, cảm giác nó hoàn toàn chìm đắm trong cái màu đen của khoảng không vô tận này.
" Cậu đã giết hết tất cả mọi người tại đây, chỉ vì cái suy nghĩ của cậu."
" Đừng nói nữa." Thâm tâm Rena biết rằng đây chắc chắn không phải là Lan Nhi. Cô tự nhủ trong lòng mấy lần. Từng lời nói một đang vạch trần nơi sâu kín nhất của cô. Bản thân đang cố gắng chống cự mọi thứ ảnh hưởng nhưng điều đó hoàn toàn là vô ích.
Hỏa Chi Viêm thanh kiếm sáng rực đang được chém vào không khí theo đúng nghĩa đen, sẽ không thể tiêu diệt được điều gì cả.
Lời nói hoàn toàn vào hư không. Ánh lửa lúc đầu to dần sau đó bé lại. Cái khí thế mạnh mẽ lúc đầu đã biến mất.
" Nó đau lắm, đau lắm, cảm giác phát súng bắn vào người. Tại sao cậu lại chạy đi một mình, tại sao cậu lại bỏ chúng tớ lại, tại sao cậu lại để chúng tớ bị giết, tại sao cậu vẫn có thể sống thản nhiên trong khi chúng tớ chết. Tại sao, tại sao, tại sao ?"
Sự oán trách, sự oán than lên đến cực đỉnh đang thấm dần qua từng chỗ trên cơ thể cô. Như để khắc ghi chắc chắn nhất khiến cô mãi mãi chìm đắm trong khổ đau.
Mọi thứ phát ra từ miệng đó nó ma mị dường như cuốn đi tâm trí của Rena. Cô còn ý thức, tuy nhiên thân thể ngoài việc đứng yên bất động ra không thể làm được gì khác. Thanh kiếm trên tay đã biến mất từ lúc nào.
Rơi vào trạng thái tĩnh lặng , bỗng chốc giọng nói cũng ngừng hẳn, lại bắt đầu trở lại cái khoảng không yên tĩnh lúc đầu. Sự việc xảy ra vừa rồi như thể chưa từng có mặt ở đây.
Một lúc sau đó, người đó lại xuất hiện, lần này đã đứng cạnh Rena, nở một nụ cười tà mị , thủ thỉ vào tai cô:" Hạ Nhan, cậu hãy cùng ở lại đây với chúng tớ đi, chúng ta sẽ luôn bên nhau , cậu sẽ không còn cô đơn nữa đâu. Nơi này rất yên tĩnh, không có giết chóc, không có xung đột, chỉ có yên bình thôi."
Đôi mắt cứ mở căng ra không chớp. Ánh sáng phần đục ngầu hơn, Rena hiện tại trông không khác gì một con người đã chết ngoài việc lẳng lặng nhìn về phía trước. Cô đã rơi vào mộng cảnh .
Cùng