Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Rena trong cơn mê man, cô ý thức chuyện gì đang diễn ra. Thân thể bất động nằm dưới lớp băng lạnh buốt, cả người run lên muốn tìm thứ gì đó ấm áp để làm nóng cơ thể.
Đôi mi khép chặt lại hé ra, nổi bật trong nền băng trong suốt tấm áo choàng màu đen phấp phơ, phần chân áo lóe sáng tia lạnh lẽo từ những dải băng, mập mờ hình ảnh Rena đang cố gắng gượng dậy để nhìn kĩ người đã cứu cô. Liệu đấy là ai, ai có thể đánh bại được sinh vật bóng đêm đó. Tầm nhìn trở nên tối đen dần đi, đôi mắt đã không thể trụ vững.
Căn phòng bằng kim loại, tiếng thở khe khẽ đều đều phát ra. Rena nằm trên giường, muốn tận hưởng giấc ngủ ngon lành nhưng trong tiềm thức, có thứ gì đó vô cùng kinh hãi đã xảy ra, cô lập tức mở căng đôi mắt ra, bật dậy, thở hổn hển. Con quái đó, nơi đó, chuyện gì đã xảy ra.
Dõi quanh một lượt thân thể, hoàn toàn không xuất hiện vết thương. Bản thân chỉ cảm thấy mình bị thiếu năng lượng nghiêm trọng. Gặp lại căn phòng quen thuộc, minh chứng cho việc cô cô còn sống để quay trở lại an toàn.
Nghĩ lại chuyện cô đối mặt với con quái cấp A đó, lại xảy ra cái lỗi lầm khiến nó chủ động tấn công cô nhanh như thế. Giả sử người đó không đến, giờ nơi cô tỉnh dậy có thể đang ở nơi tăm tối nhất của địa ngục.
Mê man trong dòng duy nghĩ, thì đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng cửa mở. Trước mặt cô, Hàn Vĩnh Phong đang cầm cốc nước, cùng với một gói thuốc tiến vào trong. Khi thấy Rena ngồi dậy, còn đang nhìn mình, không hiểu sao anh giữ thái độ bình thản từ từ bước tới, đặt đồ xuống bàn rồi tiến đến gần chỗ cô. Anh quay lưng lại sau đó không nói một câu nào.
Trước một hành động kì lạ đó, Rena nhận ra sự bất thường trong anh: " Phong, cậu sao vậy?"
Hỏi đến câu cô chợt sững người. Trong tình trạng bất tỉnh, phải có người đưa về. Ở đây 8-9 phần trăm người trong đội cô. Vậy chẳng phải họ nhìn thấy hình dáng thật của cô rồi sao.
Rena cố hỏi tránh đi : " Nhóm cậu đã phát hiện ra được cái gì trong thời gian tôi hôn mê?"
Hàn Vĩnh Phong người đứng một phía, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô: " Cảnh tượng ngày hôm đó chúng tôi nhìn thấy hết rồi."
Cô không phải là một con người ngu ngốc cố gắng che giấu cho một vấn đề với cảnh tượng nhân chứng bằng chứng đang rõ sờ sờ trước mặt. Một khi người ta đã nhìn thấy thì nó chính là hiện tượng. Câu nói biện minh cho cái điều đó chỉ đơn giản vòng vo dài dòng.
Lòng có phần hoảng sợ đôi chút, mặt cô nghiêm đi giữ giọng nói bình tĩnh. Cô tin Hàn Vĩnh Phong sẽ không hề tỏ ra chán ghét cô, ruồng bỏ cô. Biết được sự thật, cậu đứng đây nghĩa là có phần đặt niềm tin tưởng và tôn trọng vị đội trưởng này: " Cậu biết được bao nhiêu ?"
Hàn Vĩnh Phong trả lời thẳng thắn: " Hình dáng của ngài, cảnh tượng bóng đêm bao trùm cả một vùng đó, mọi người đã biết. Ngay sau đó tin tức đã sớm được lan truyền khắp trụ sở rồi."
" Tôi hiểu rồi." Kì lạ thay, khi nghe Hàn Vĩnh Phong nói xong, bí mật cô cố gắng phải che giấu bại lộ một cách triệt để hiện tại khi bị phát hiện lại cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Điềm tĩnh trong lời nói của mình, cô nói tiếp : " Thứ phi tự nhiên lần đầu tiên xuất hiện. Chắc cậu ngạc nhiên lắm, về một con quái vật đội lốt người như tôi."
Cô cố ý nhấn mạnh câu " quái vật đội lột người" như để khẳng định suy nghĩ của mình. Con người ai cũng vậy nhìn thấy thứ gì đó kì lạ, ngay lập tức sẽ nghĩ ngay đến đây là quái vật. Bởi vì có ai người thường lại sở hữu sức mạnh thiêu đốt vạn vật như cô.
Khuôn mặt cậu khẽ cúi xuống nhìn cô trong lớp chăn mỏng trắng, đắp nửa người đó. Ánh mắt cô với anh, bộc lộ rõ cái sự chờ mong đồng thời có một chút gì đó không đành lòng. Điều chỉnh lại tư thế, khuôn mặt cố quay trở lại bình thường: " Đối diện với hiện tượng đó lần đầu tiên, kể cả người khác nhìn ngài cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng....
Đến đây , Hàn Vĩnh Phong ngậm ngừng càng thôi thúc cô muốn nghe câu nói của câu.
" Trong hình dạng nào, ngài vẫn là thượng tướng Hạ Nhan tôi phục vụ. "
Nghe đến đây, trong lòng Rena như được tiếp thêm nguồn năng lượng mới. Giây phút trầm lắng, ngóng trông cái sự giận dữ, sự trách móc của Hàn Vĩnh Phong lên người, Rena đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đáp. Giờ đây khi câu nói đó được phát, lòng bỗng chốc di dời đi sự cẳng thẳng vốn có, chỉ để lại nỗi an tâm, an trí hiện hữu.
Cô chỉ thắc mắc một điều: " Vậy sao câu lại không muốn nói chuyện với tôi lúc vào phòng."
Giọng Hàn Vĩnh Phong trầm đi: " Ngài đã hứa với chúng tôi sẽ cùng làm nhiệm vụ với nhau. Sẽ cũng hợp tác với nhau. Khi tôi biết được ngài lừa chúng tôi đi sang vùng khác để tự thực hiện một mình. Lúc đó tôi đã rất tức giận và lo lắng đồng thời tự trách bản thân mình. Rằng không phát hiện điều này sớm hơn."
Thân phận bị phát hiện, cá nhân cứ nghĩ rằng họ sẽ rời cái suy nghĩ đó đi chỉ để tập trung vào vấn đề