Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Có kinh nghiệm hơn một chút, Rena đứng xa dè chừng khoảng cách tảng đá rơi xuống lần nữa. Đương nhiên lần này nó rơi cô sẽ tránh được bởi vì biết trước rồi.
Đẩy nhẹ cánh cửa rồi lùi ra xa thật nhanh. Không có gì cả.
" Lạ thật đấy" Cô nói. Tay mình chạm rồi vào nhỉ. Tiếng cánh cửa còn tạo ra âm thanh nữa. Trên trần nhà im phăng phắc, chờ một hồi có vẻ như bình thường. Rena đẩy thật mạnh cánh cửa, đẩy cho nó mở toang ra thì thôi.
Một con đường thẳng tắp kéo dài, đèn sáng trưng dẫn lối. Đến cả Hàn Vĩnh Phong đứng sau còn phải chạy lên trước để xem còn có cái gì cản đường, bẫy nguy hiểm quanh đây. Kết quả thuận lợi một cách khó tin. Nhưng cũng chính vì vậy, hai người đều do dự.
" Tôi nghĩ mọi thứ không đơn giản thế này đâu " Rena nói suy nghĩ của mình. Quá đơn giản , thật sự còn hơn cả cái bẫy chẳng chịt đầy laze đối mặt. Cái bẫy thứ 2 đã cho cô một mình chứng rằng độ khó để vượt qua cửa ải đến với căn cứ sẽ ngày một tăng. Nếu nói rằng quân địch nghĩ rằng quân đội kém cỏi chỉ dừng lại ở cái thứ 2 nên cái thứ 3 làm lỏng đi thì lại càng không xảy ra. Bọn cô từng đập tan biết bao nhiêu vụ của cái tổ chức M này rồi, bọn chúng sẽ cảnh giác hơn nhiều.
Hàn Vĩnh Phong là một người thông minh nên anh cũng có chung suy nghĩ đó.
Quả nhiên là đội phó của cô. Thế mới xứng tầm được chứ, vậy chắc cậu ấy biết rằng đâu mới thực sự là cán cửa dẫn đến căn cứ thật rồi: " Chỉ cần ngăn đá rơi xuống thì đi sẽ rất nhanh thôi" Cô cười, vẻ tự tin tràn đầy trong ánh mắt.
Mỗi lần chạm đá sẽ rơi với tốc độ nhanh. Cánh cửa thì cần phải đẩy mạnh mới có thể đi qua. Lực đẩy cô làm chắc chỉ mất 3 giây. Tuy nhiên chỉ cần chạm nhẹ thôi, đã có tác động từ phía trên rồi nên để dùng thêm tí sức e rằng đã rơi trúng người cô để chuẩn bị đợt tiếp theo. Mấy khẩu súng đem theo không có cái nào có sức công phá lớn để hủy được một cái tảng lớn như vậy.
" Hay chúng ta lại làm giống mấy cái đợt trước, đi tìm xung quanh xem cái gì ngắt được cơ quan này. Hàn Vĩnh phong lên tiếng.
Công việc này làm nhiều suy ra sẽ nhàm nhưng có một số chuyện, một số việc con người phải chấp nhận.
Trong cái khoảng rộng lớn đó, tường được mở rộng hơn, khoanh vùng tìm kiếm sẽ trải dài ra. Chưa kể đến việc mức độ ánh sáng ở đây còn rất thấp, để dò tìm được nút bằng cách chạm lên thôi. Hy vọng bọn chúng sẽ không chơi ác đặt thêm vài cái bẫy để hại bọn cô. Không, chuyện đấy có khả năng xảy ra nhiều.
Ngoài cái cảm giác bằng phẳng, lạnh giá từ bức tường đá ra , cô chẳng cảm thấy gì. Một thứ gì ghồ ghề hơn, cô trong mong điều đó.
Hàn Vĩnh Phong bên cạnh có tình trạng tương tự. Tìm kiếm chỉ đến thế là cùng. Một hồi rồi, cái chán nản dần xâm chiếm lấy tinh thần Rena. Bảo cô đánh nhau sẵn sàng nghênh chiến, bảo cô sử dụng súng sẵn sàng bắn bất cứ ai, còn bảo cô tìm một thứ đồ để giải mã tạo dựng cho người ta cảm giác bị gò bó trong một vấn đề, luẩn quanh mãi không thể giải quyết.
Bỏ cuộc thì bản thân cảm thấy nhục, phá hỏng nhiệm vụ, khiến đồng đội thất vọng và thậm chí còn bị anh ta coi thường thêm nữa. Nghĩ đến việc anh ta không tham gia đợt này dấy lên một sự nghi ngờ lạ lùng. Lần này làm đâu phải nhiệm vụ nhỏ nhoi gì, nó khá quan trọng đối với quân đội. Đặc biệt anh từ trước đến nay chưa bao giờ tin tưởng cô.
Nhưng lần đó, cái lần cô làm nhiệm vụ chung với anh, cứu anh ra khỏi trái bom đó dường như một ánh mắt khác xuất hiện. Bằng một cách nào đấy, cái ác cảm từ lúc đầu đến tận thời điểm đấy, dường như bị cắt đứt hệt như sợi dây màu đỏ. Sự cảm kích như một cơn gió lạnh buột ngấm dần trong màn đêm trăng sáng hiện hữu trên nét mặt trầm tư đó không thể được che giấu kín khỏi cô. Từ lúc nào cô nghĩ về anh ta nhiều vậy ?
" Thiếu tướng, thiếu tướng, thiếu tướng Hạ Nhan" Tiếng gọi được phát ra từ Hàn Vĩnh Phong mới khiến cô nhớ ra việc phải làm
" Tôi vẫn đang tìm đây, cậu phát hiện được gì chưa? " Cô nói với một trạng thái để lảng tránh việc mình mất tập trung
Hàn Vĩnh Phong chỉ lên một điểm bức tường cậu nhìn thấy được sự khác lạ. Mặt cô gần sát đến bề mặt tường, một hình khối đa giác. Tuy nét cắt có vẻ hơi nhạt nhưng so với mấy cái khác, cái này khả nghi nhất. Chạm lên bề tường, cũng phẳng lì , đúng còn cần phải kết hợp thị giác để đoán được chuẩn nhất.
Mất chút kì công mới có thể lấy ra nguyên vẹn. Hình đa giác phải hai tay cầm mới hết. Hàn Vĩnh Phong nhanh chân chạy đến thử nghiệm. Chạm nhẹ không còn tảng đá nào rơi xuống nữa. Đẩy mạnh thêm một lần. Cánh cửa mở rộng, thoáng đãng hoàn toàn, bước tiếp theo chỉ cần đi thẳng thôi
" Cuối cùng xong thêm được một thử thách nữa." Rena thở phào, rồi cùng Hàn Vĩnh Phong tiến về phía trước.
" Chúc mừng ngài. "
" Có cái gì chúc mừng, công cậu hết đấy. Tôi thì còn đang cảm thấy nản rồi may mà có cậu. Lần sau cứ thế này, coi bộ chúng ta sẽ làm nhiệm vụ cùng nhau thường xuyên được rồi.
Nụ cười đó. Anh thấy bao nhiêu lần rồi