Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHàn Vĩnh Phong sau phút giây đó liền quay mặt lại nhìn về những viên đá trước mặt. Rena kịp phát hiện được tia sửng sốt của anh. Có lẽ đã hiểu được ý rồi. Vì thời điểm đó, cô đã phải mỉm cười.
Có một sức mạnh tiềm ẩn dần được bộc phát thành hữu hình. Cô thấy nó đang bao quanh lấy Hàn Vĩnh Phong , dồn vào viên đá anh nắm chặt trên tay. Anh giơ tay, nhắm thật kĩ càng mới bắt đầu ném mạnh xuống.
Xuyên qua mọi ngóc ngách từ những viên khác, lực ném giúp nó đi xa xuống tới tận chỗ đích. Tốc độ đột ngột nhanh như vậy với một sức mạnh lớn từ phía người thi triển đã giúp nó có thêm sát thương, đủ để chạm đến cần gạt, khởi động được nó.
Môi trường chân không lập tức không còn. Sợi dây xích được kéo lên cao tận tít trên cùng rồi được dịch đến ngay sát mép của vùng tròn, có thể cởi trói được. Rena chạy vội đến kiểm tra xem họ còn sống không. Bởi vì với những tổn thương trên người như vậy đủ để giết người chỉ trong một khoảnh khắc thôi. Hàn Vĩnh Phong chân chạm đất, không chần chừ nhiều chạy đến giúp cô.
Đặt họ xuống đất thật nhẹ cảm nhận được hơi thở nhẹ mới có thể khiến lòng yên tâm hẳn đi. Thật không thể tưởng tượng nổi bọn chúng lại làm chuyện thế này. Chỉ để tận hưởng cái thú vui riêng hay muốn chọc tức quân đội bọn cô. Vậy thì thành công rồi. Một người trọng tình nghĩa đồng đội như cô đây sao nuốt được cục tức này cho nổi.
Hàn Vĩnh Phong chỉ có thể giúp cô bằng việc giúp họ đôi chút. Cô tin cậu có suy nghĩ giống cô vì ở bên cạnh một thời gian, người có suy nghĩ thế nào cô nắm bắt được gần như hết rồi.
" Ấn tượng đấy, phải nói rất ấn tượng" Tên gây nên cái thảm cảnh này nói mấy lời khen ngợi đến cô và Hàn Vĩnh Phong. Nhưng nghe thật chướng tai vì chẳng phải chuyện này cũng theo ý một phần sao. Một cuộc chơi được diễn ra, cô và anh đều thương tích đầy mình, cảnh tượng chật vật với sự sống lẫn cái chết cá rằng chỉ khiến mọi thứ kích thích hơn thôi.
Kết thúc cái cuộc chơi này, không có nghĩa mọi thứ sẽ kết thúc. Rena đứng chắn ra đằng trước, ngăn cản bất kì thứ gì tác động đến đồng đội mình. Sự cẩn trọng ánh lên qua từng hành động, biểu cạm của cô. Đôi mắt một mực chỉ muốn băm xẻ tên khốn đứng trên đó thành nhiều mảnh.
Đội trưởng ra rồi thì đội phó không có chuyện ngồi yên một chỗ. Hàn Vĩnh Phong đứng cạnh cô, không kém gì cái khí thế tràn đầy năng lượng đó nhằm đến cùng một chung một kẻ thù.
Hắn cười, cười rất to, cười vang cả một căn trụ sở : " Quả nhiên quân đội, đến phút cuối cũng kiên quyết trụ vững. Yên tâm đi, ta là người tuân thủ lời hứa, theo như yêu cầu sẽ thả người. Cũng sẽ tha cho các người đi ra an toàn. Công việc cũng đã xong, giải trí cũng đã làm đến cùng. Nên để lần sau thôi. Cái căn cứ này đằng nào bọn ta sẽ bỏ lại. Muốn khai thác thì cứ thoải mái."
Đương nhiên một lời nói như thế chỉ càng giữ vững ý định ban đầu của cô thôi: " Lần sau? Chi bằng giải quyết luôn bây giờ. Nhóm ta đã mai phục hết bên ngoài rồi. Lũ các người đừng hi vọng có cơ hội trốn thoát."
" Nên suy nghĩ cho người khác đi, thiếu tướng. Hối hận kẻo không kip đâu."
Hắn dần hòa tan vào với bóng tối. Vì chỗ đó vốn dĩ đã không có ánh sáng nên theo dấu được đường đi của tên này thật sự chỉ tốn công vô ích thôi.
Nhưng hắn nói đúng. Cái cô cần chính là phải nghĩ đến những người còn lại nữa. Cắn rằng chịu đựng một lần đến lần tiếp theo sẽ trả lại gấp trăm lần.
Sơ cứu tạm thời, cô liền mau chóng gọi nhóm bên ngoài vào hỗ trợ, đồng thời lục soát căn cứ này. Cô gọi ra cho bên ngoài nhóm canh giữ ngoài khu thành phố vẫn chỉ nhận được câu nói " không" thôi. Chưa thể biết bọn chúng làm cách nào để ra ngoài.
Tìm mãi những thứ có khả năng giúp cho việc đó thì gần như không có một manh mối cụ thể nào để phân tích. Hội cứu thương thì cô đã kịp liên lạc đến với Mịch Vương đang chực chờ sẵn để tiếp đó. Nhóm Lan Nhi cùng một vài người khác về trước đem theo những người bị thương. Sắp xếp kĩ lưỡng nên chọn đúng phù hợp. Còn nhóm cô ở lại khảo sát thêm tình hình. Coi như phải moi được cái gì đó.
Đi hết các ngóc ngách , kể cả 5 cánh cổng trước khi cô tiến vào trong. Bọn chúng xây ngay từ đầu chỉ có 1 cái duy nhất, 4 cái còn lại đều dẫn đến ngõ cụt hoặc đi ra ngoài khỏi khu hầm. Mấy cái bẫy cô và Hàn Vĩnh phong vượt qua đều được nghiên cứu kĩ cách sử dụng. Cách bố trí chuyên nghiệp đó phải cho một chữ " thán phục"
Quan trọng hơn còn biết nghĩ cách khiến cho con người nản trí cực độ cùng với khó khăn nữa. Thử thách thứ 3, nếu chọn đường đi an toàn nó sẽ quay trở lại vị trí xuất phát bằng một cách nào đấy.
Lòng vòng tại đây mất nguyên vài canh giờ đồng hồ. Đến tận tối hơi muộn, bọn cô mới được vác xác về. Nhiệm vụ lần này mọi người ai cũng đều được tăng lương và tuyên dương vì phần công sức đóng góp, giải cứu thành công. Chuyện đó khiến ai cũng vui mừng nên kể cả mệt rồi tối vẫn mở tiệc.
Đồ ăn thì ngon, thức uống thì toàn rượu. Cái loa hoạt động hết năng suất đều góp vui trong niềm vui của mỗi người. Ai ai mặt mày đều tươi tỉnh hẳn ra đều mong muốn buổi tối hôm nay thật trọn vẹn. Chọn cái nơi nhóm cô thường hay tập huấn. Khu đấy cũng khá rộng , nên thích hợp rất nhiều.
Khi tham gia loại tiệc