Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân "Bù lại các ngươi, đến bây giờ nghĩ lại ta còn thấy nực cười, bảo con người đi làm đồng minh. Ta biết ngươi khác với lũ Vacrina còn lại, nhưng thế này thì ngu ngốc quá rồi." Hắn cười nhạo Ryvan.
" Người cười cuối cùng...chưa chắc đã là các ngươi."
Luồng sáng màu xanh nhạt khẽ dâng trào. Cả mặt đất lạnh buột đi dưới nhiệt độ âm mấy độ C, đóng băng một khoảng. Hơi lạnh tỏa ra tạo thành những mẩu vụn nhỏ bay lất phất trong không khí. Mỗi một cái đều mang âm hưởng lạnh đến thấu xương.
Bộ quân phục màu trắng của anh dần đổi sang màu đen.
Trên gương mặt lạnh lẽo còn hơn cả băng hàn, đôi mắt như chứa chấp toàn bộ khí lạnh từ lâu hướng thẳng đến Metaminus. Điểm đến cuối cùng của sự chuyển hóa, lưỡi hái tử thần trên tay xuất hiện nằm gọn trên tay. Lưỡi giơ lên cao phát sáng cùng với sức mạnh cực đại của anh. Chỉ cần chạm vào toàn bộ dây thần kinh cảm tưởng sẽ bị đông cứng, cứng đến mọi ngóc ngách. Lúc đó chỉ đơn giản đập cụt thành trăm mảnh không thương tiếc.
Con ngươi màu đỏ bên phải ẩn sau lớp mũ áo choàng còn làm người ta kinh hãi hơn. Bởi bó đang phảng phất hương vị chết chóc ẩn chứa kí ức mỗi lần máu đổ, nhuốm màu đỏ rực lan tỏa trong một ca khúc tử thần văng vẳng âm thanh của sự tuyệt vọng đến điên dại.
Một luồng khí màu đen dữ dội vừa nãy lần nữa xuất hiện, tạo thành cột sáng còn kinh khủng hơn cả lúc trước. Anh đứng đó, ngay thẳng nghênh đón mọi sự chuyển tiếp. Nguồn khí đang dần lấp đầy khoảng trống trên cơ thể thật sự của Meminus. Sự điên cuồng năng lượng đến cao trào đã thành hiện thực chỉ một nháy mắt.
**********
Tại tòa nhà đầy mùi máu đang khẽ đưa đi đưa lại nhấn chìm toàn bộ không khí quanh đây. Trong một căn phòng, chén đĩa tung tóe vỡ toang trên sàn nhà. Mảnh vụn, mảnh sứ rơi đến sức mẻ. Chiếc rèm cửa màu đỏ nay rách toang, loang lổ đến biến dạng. Lúc trước nó xa hoa bao nhiêu giờ đây thành tàn tạ bấy nhiêu.
Xác chết rải rác trên sàn nhà. Mắt con nào con nấy đều trắng bọc, đến chết còn trắng bóc, ngay cả khi vậy Rena còn nhận thấy được cái ham muốn nguồn năng lượng của cô. Máu tràn ra như nước chỉ e rằng không cách gì để ngưng lại.
Bởi xác bọn chúng chỉ vừa mới bị chém chết ngay thôi. Mọi bộ phận cơ thể mỗi chỗ một nơi. Có cái cháy đen cháy hẳn vào bên trong da thịt để rồi máu mới có cơ hội chảy ra. Mùi cháy khét từ tàn dư của lửa, hòa lẫn với mùi máu, mùi xác chết trộn lẫn vào nhau tạo ra thứ mùi kinh dị nhất thế gian, hít vào rồi chỉ muốn hộc hết mọi thứ.
Đó là cảm nhận từ bên phía người của Hàn Vĩnh Phong khi họ bước vào trong đến nơi. Hàn Vĩnh Phong chứng kiến cảnh tưởng này không quan trọng bằng việc thượng tướng của mình toàn thân nhuốm máu đang đứng ngay tại phía trung tâm. Mái tóc bạch Kim dài nay đã thêm máu càng khiến người ta kinh sợ.
Bộ trang phục đỏ tươi cũng mang màu đỏ tựa hoa hồng nay thêm máu càng khiến người ta liên tưởng đến hoa bỉ ngạn dưới âm phủ, đẹp mĩ miều đến độ phải đứng người. Khuôn mặt trắng đẹp rạng ngời nay thêm máu, một chút lạnh lẽo dần ẩn hiện.
Đôi mắt phượng hoàng sáng long lanh là thứ đẹp nhất của người phụ nữ nay trên người cô lại là thứ đáng sợ nhất. Đẹp hơn mọi thứ đá quý trên đời này nhưng viên đá quý đó chứa chấp một sát khí dày đặc, sắc lạnh đến độ nhìn vào chỉ cảm thấy toàn thân bị cứa hàng trăm nhát dao, máu chảy đầm đìa. Cô như một tiên sứ lạc lối dưới trần gian, chỉ tiếc rằng vị tiên sứ này thân mang vũ khí, máu tưới toàn thân hệt như ma quỷ vậy.
Những người khác ngay cả Hàn Vĩnh Phong đều điêu đứng. Họ đang nhìn cái gì thế này. Người này ngài ấy thượng tướng đây sao.
Cô đứng đó hồi lâu rồi nhận thấy có hơi người thì mới ngoảnh đầu lại. Khôi phục lại hình dáng con người bình thường cấp tốc. Lúc này các anh em quân đội mới thả lỏng ra đôi chút vì ánh mắt đó biến mất rồi.
Rena khẽ vẩy Hỏa Chi Viêm cho máu rơi xuống tạo thành đường vệt dài xuống nền đất, rồi mới thu về, động tác nhanh nhậy hết mức : " Nơi đây do các câu dọn dẹp đừng để lại bất cứ thứ gì liên quan đến bọn chúng, tránh để mọi người hiểu nhầm."
Rồi cô vừa đi ra phía cửa rồi nhìn lại cơ thể mình. Cả người nhiều máu quá, hôm nay cô đã cố tình mặc váy đên để nếu máu có dây vào sẽ bớt đi nhiều nhiều. Xem ra phương án này vô tác dụng rồi. Mùi máu sộc thẳng lên mũi quanh quẩn, Rena lại không mấy để tâm vì lúc này có một thứ đáng lo hơn nhiều. Tên Ryvan và Metaminus đã bắt đầu giao chiến rồi. Hai nguồn năng lượng cô đều cảm nhận rõ rệt, rất mạnh.
Bước chân đi nhanh ra phía cửa mới nhận ra Hàn Vĩnh Phong đã đi theo mình. Chưa kịp để cô nói, anh đã nói trước: " Mọi chuyện diễn ra khá tốt. Người dân chỉ biết mỗi việc liên quan đến tổ chức M thôi."
" Giờ vấn đề cần lo là tên đầu sỏ" Rena khẳng định, bước chân tiến ra cửa nhanh hơn
Hàn Vĩnh Phong tiếp tục nói tiếp:" Tôi đã giải thích cho bạn của ngài nghe. Họ gần như rất quý ngài nên khi nghe tôi kể dường như có gì đó an tâm tôi cảm nhận được"
" Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu." Một phần vui mừng trong cô đã được bộ lộ. Nó lớn quá nên cô bất