Edit: Khiija
Sáng sớm cuối tuần, Lạc Kinh đón tuyết rơi.
Vưu Cẩn Vi vùi trong gối đầu ấm áp, nhắm mắt duỗi tay tìm di động để gọi cho Đào Ánh Tuyết, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô thở dài, cuối cùng cũng biết cô ấy giống ai.
Cơ bản là cả nhà cô ấy đều xử sự theo loại phong cách này.
"A, tuyết rơi rồi."
Vưu Cẩn Vi nhìn những bông tuyết bám trên khung cửa sổ, tự lẩm bẩm với chính mình.
Cô ngay lập tức bật dậy rời giường ra sân để cứu vớt những chậu hoa.
Vưu Cẩn Vi là người phương Nam, ít khi được nhìn thấy tuyết dày như ở phương Bắc.
Dù đã ở Lạc Kinh 5 năm, nhưng mỗi khi có trận tuyết lớn cô vẫn thấy rất phấn khích.
Còn hôm nay cô lại không thể nhàn hạ để chơi tuyết, sau khi dọn dẹp xong đống hoa, cô liền thay một chiếc áo lông vũ thật dày ra cửa.
Lạc Kinh là một thành phố đặc biệt, nằm ở vùng đồng bằng duyên hải được những dãy núi cao bao quanh, phía Bắc là dãy Côn Lôn* cao ngất ngăn gió mùa khô nóng phía Tây thổi đến hơn nữa ở sườn phía Bắc thảm thực vật nghèo nàn, dần dần nơi đây hình thành nên sa mạc rộng mở bát ngát.
*Kunlum moutains: Là một trong những dãy núi dài nhất tại châu Á, nó trải dài trên 3.000 km với chiều rộng khoảng 130–200 km.
Dãy núi chạy theo hướng Tây - Đông, tạo thành ranh giới phía bắc của Cao nguyên Tây Tạng và rìa phía Nam của lòng chảo Tarim, sa mạc khét tiếng Takla Makan và sa mạc Gobi.
Nhánh phía Nam của dãy núi Côn Lôn, tạo thành đường phân nước giữa lưu vực của hai con sông dài nhất Trung Quốc là Dương Tử (Trường Giang) và Hoàng Hà.
Vưu Cẩn Vi hiện đang sống tại một ngõ nhỏ của Thành Bắc*.
Ở đây gần xa mạc, cách xa trung tâm thành phố, giá thuê nhà lại mềm, nên cô liền thuê luôn một tầng lầu hai phòng ngủ, thêm cái sân nhỏ phía trước.
** Cơ cấu hành chính cấp Thành phố của Trung Quốc có thể chia ra thành nhiều khu vực gọi là địa khu = quận (thành phố trực thộc), tên các địa trongkhu truyện đặt theo bốn hướng.
Ra khỏi cửa,Cô chào hỏi những người hàng xóm dậy sớm đi dạo quanh nhà, mua bữa sáng ở bên đường xong liền ngồi tàu điện ngầm sang thành Nam, bên đó có một cửa hàng xăm hình nằm trong hẻm.
Lúc ở quán cà phê Đào Ánh Nhiễm nói không rõ lắm, sau đó cô về nhà tìm những ngõ nhỏ trong thành phố có vần "Ling*" thì chỉ tìm được hai con hẻm, một là ngõ Lục Lạc ở Thành Nam còn lại là ngõ Linh Tây ở Thành Tây.
Cô định đến Thành Nam trước rồi mới sang Thành Tây.
Ngõ Lục Lạc nằm giữa hai tuyến phố du lịch, sáng tinh mơ người ra đường thưa thớt.
Vưu Cẩn Vi hỏi thăm hộ dân gần đó thì biết được ngõ lục lạc không có tiệm xăm nhưng con phố du lịch bên cạnh thì có hai nhà.
Cô loay hoay nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cửa tiệm đầu tiên.
Ông chủ ở đây là một người đàn ông trung niên đô con, không phải người trong video.
Nhà còn lại thì đóng cửa, trên cửa treo biển: "Hôm nay không làm việc"
Vưu Cẩn Vi đến thành Tây đã là giữa trưa.
Mưa tuyết càng ngày càng lớn, trên mũ dính đầy tuyết nên cô bước nhanh chân vào ngõ nhỏ.
Lúc này không cần tìm cô cũng có thể dễ dàng thấy được tiệm xăm hình, giống như lời Đào Ánh Nhiễm nói, rất náo nhiệt.
Nhìn từ xa, có thể thấy những cô gái xinh đẹp không màng giá lạnh mặc quần ngắn phơi cả chân ra đang đứng chờ trước tiệm.
Đám người tốp năm tốp ba đứng tụm lại, có vẻ là cùng đi thành nhóm, cô đi chậm lại nhẹ bước đến gần, ngước mắt đánh giá cửa hàng này.
Sắp 12h, cửa lớn vẫn đóng chặt, trên cửa treo tấm biển ghi hai chữ "Hoa Gian".
Lúc Vưu Cẩn Vi đánh giá cửa tiệm này, cô nàng xinh đẹp đứng cạnh cũng đang đánh giá cô.
Cô ấy rít một hơi thuốc, cất tiếng khàn khàn: "Cô cũng tới đây xăm hình sao?"
Vưu Cẩn Vi ngẩn ngơ, phản ứng được người đó đang nói chuyện với mình thì nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy, nghe nói danh tiếng của tiệm này rất tốt nên muốn đến xem qua trước.
Tôi mới đến lần đầu, còn cô?"
Cô ta quét mắt một vòng người đối diện, nhìn Vưu Cẩn Vi để mặt mộc, chiếc áo lông vũ quấn chặt trên người, nói: "Phải không, hay cô cũng nghe được lời đồn nên mới đến đây góp vui.
Nói này cô gái, tất cả những người đứng đây đều là vì ông chủ Lục mà đến thế nhưng mười ngày chờ thí tới chín ngày không gặp được người, nếu cô muốn xăm hình tôi khuyên cô nên đi chỗ khác xem.
Nhưng mà, cô không thích hợp để xăm hình."
Vưu Cẩn Vi tò mò: "Vì sao?"
Cô ta búng tàn thuốc cười, mỉa mai cô: "Cô muốn xăm vào đâu? Quấn chặt như cái bánh tét, xăm rồi cũng không nhìn được tới."
Đang nói, Cánh cửa đóng chặt bỗng mở ra.
Những cô gái đang đợi xúm lại, có tiếng vang từ trong vọng ra rồi một cái đầu bù xù xuất hiện.
Anh ta có vẻ còn đang buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi nói: " Ông chủ Lục hôm nay không làm việc, các vị nên giải tán đi."
Nói xong liền xua tay, đóng cửa lại.
"thật xui xẻo, lại không mở cửa."
"Một tháng mở cửa hai lần là tốt rồi, thôi về thôi."
"Ăn đã rồi đi, lạnh chết mất."
Sau vài tiếng oán giận, đám người củng tản đi.
Giống như là khói bốc lên chỉ cần một cơn gió liền tan, trong nháy mắt trước cửa chỉ còn mình cô.
Vưu Cẩn Vi chụp lại khung cảnh trước cửa tiệm, đến quán mì đầu hẻm gọi một bát mì, ăn xong, một lần nữa quay lại.
Nơi này hẳn là chỗ mà Đào Ánh Nhiễm nói, "ông chủ Lục" mà mấy cô gái vừa nãy nhắc đến có lẽ chính là người cô cần tìm.
Tuyết rơi vào sáng sớm đọng lại trên mặt đất một lớp mỏng.
Cô dẫm lên dấu chân cũ trên đất, đi đi lại lại trước cửa tiệm, tâm trí theo bước chân mà trở nên nhẹ nhàng.
Cô được bà ngoại nuôi lớn, những năm gần đây thân thể bà càng ngày càng yếu, hay nhớ lại chuyện xưa nói rằng sống ngần ấy năm tiếc nuối duy nhất là đánh mất chiếc vòng ngọc được ông ngoại tặng.
Vòng ngọc là tín vật đính ước của họ.
Cả thập kỷ đi qua không biết nó đã lưu lạc bao nơi, không ngờ giờ đây thực sự có thể tìm được.
Đang suy nghĩ miên mang bỗng cánh cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt, từ từ hé mở.
Chàng trai lúc nãy lẩm bẩm ai oán: "Ngày nào cũng nhiều người tới như vậy làm gì.
Anh, anh không muốn nhận việc thật sao, thế thì treo luôn cái biển ra để họ đừng đến nữa, dù sao anh cũng sắp đi Nghiệp Lăng, mấy tháng tới anh không ở đây còn mệt em phải tiếp họ, em..."
Lời nói tắt ngúm.
Anh ta và Vưu Cận Vi ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ.
Bỗng, phía trong cánh cửa vang lên tiếng nói trầm khàn ngữ khí có vẻ không mấy kiên nhẫn: "Ai cho cậu mở cửa?"
Anh ta lắp bắp trả lời rồi ngay lập tức đóng cửa lại, có lẽ là giật mình vội vàng nên cảnh cửa vẫn chưa được đóng kín để lại một khe hở nhỏ.
Xuyên qua khe cửa, Vưu Cẩn Vi thoáng thấy một hình bóng.
Người đàn ông nằm trên ghế lười, cả người tùy ý nằm thẳng, đôi chân dài vắt lên nhau duỗi ra, chiếc trăn mỏng đắp kín cả người chỉ để lộ ra mắt cá chân trắng trẻo và một cái đầu rối, tóc anh ta nhuộm bạc.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khác thường ngoài cửa, người đàn ông bỗng nhiên quay đầy nhìn ra.
Vưu Cẩn Vi hoảng hốt theo bản năng rụt người né tránh, tim đập như muốn nhảy lên tới cổ họng.
- --
Sáng thứ hai, Vưu Cẩn Vi tới phòng làm việc sớm hơn nửa giờ.
Vì trời lạnh nên văn phòng còn chưa có ai đến.
Cô chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân rồi vào phòng trà trước, Đôi tay trắng nõn thò từ trong áo len