Edit: Khiija
Trong phòng ấm áp, áo khoác của cô treo trên giá sát cạnh áo anh, gần như thế chắc sẽ sinh ra tĩnh điện nhỉ, Vưu Cẩn Vi nghĩ.
"Nghĩ gì vậy?"-gón tay lành lạnh của Lục Gia Ngọc nắm cổ tay cô, anh kéo cô vào nhà trong, như thấy được tâm tư của cô, anh bước chậm lại.
Vưu Cẩn Vi đang thất thần, nghe anh hỏi vậy cô theo bản năng đáp: "Nghĩ vừa nãy có phải anh muốn hôn em hay không?"
Nói xong cô mới giật mình vì lỡ lời.
Hai vành tai dần đỏ lên, cổ tay bị anh nắm như bỏng rát, cô thầm nghĩ chắc mặt mình cũng đang đỏ thấu rồi.
Lục Gia Ngọc bật cười, Nét cười trên mặt không hề giảm, anh lập tức kéo người lên giường.
Giường hôm qua hai người ngủ còn chưa dọn, chăn gối vẫn còn loạn như ban sáng.
Trên giường để chiếc chăn mỏng nhưng Vưu Cẩn Vi sợ lạnh nên Lục Gia Ngọc đành tìm một chiếc chăn lông ngỗng dày hơn từ trong tủ ra, mấy hôm trước Lưu Dật vừa mang hết chăn màn ra phơi nên những chiếc chăn dù mới vẫn thơm mùi nắng.
Việc vặt khắp tứ hợp viện này đều là anh ta dốc công, nhọc lòng vun vén.
Vưu Cẩn Vi ngồi ở mép giường, dưới tay dùng sức nắm chiếc chăn mềm, đầu ngón tay bóp vỏ chăn bằng lụa căng như khinh khí cầu đến trắng bệch.
Lục Gia Ngọc chỉ cười nhìn cô, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm, biểu cảm hiếm khi ôn nhu như lúc này, nhưng nói chuyện vẫn ngả ngớn như trước: "Người đầu tiên hôn em là ai?"
Những chuyện thế này anh chưa từng hỏi, cũng không muốn điều tra.
Thực ra là anh không thèm để ý, chỉ là chuyện đã đến trước mặt vẫn không thể không hỏi.
Vưu Cẩn Vi cắn môi dưới, cô không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Nhưng đối diện ánh mắt anh, cô lại không thể bịa ra một người chưa từng tồn tại như vậy, vì thế đành im lặng.
Lục Gia Ngọc nâng chân, một chân quỳ lên mép giường bắt cô phải lùi về phía sau, cô càng lui anh càng áp sát, cho đến khi bóng anh che phủ cả người cô, áo sơ mi trắng như một bức màn vây khốn cô trong căn phòng nhỏ hẹp, không thể tiến cũng chẳng giám lùi.
"Sợ sao?"
Anh thấp giọng hỏi.
Vưu Cẩn Vi lắc đầu, con người đen nhánh đối mặt với anh.
Lục Gia Ngọc rũ mắt nhìn người trên giường, lúc này anh mới cảm nhận được cô thật sự yếu đuối, cả người chút nữa thôi là dúm thành một cục nho nhỏ, nhỏ bé đến mức ngồi trên giường mà cũng chỉ tốn chút ít diện tích.
Thật ra anh có thể đoán được khi ở Nghiệp Lăng, mỗi lúc anh đến gần cô đều vô cùng khẩn trương và bất an, cả người luôn cứng đờ, tay cô cũng đổ cả mồ hôi lạnh.
Danh tiếng của anh phải nói là thật sự xấu, người trong giới hay xung quanh Lục Gia Ngọc luôn đánh giá anh là một người vô cùng tệ hại, từ những lời lẽ tầm thường cho đến những câu mỉa mai anh đều đã nghe qua, những người phụ nữ xung quanh thường xuyên nói anh không phong độ, không ga lăng, lòng dạ lạnh lẽo lại còn quái gở không theo lẽ thường.
Ngay cả anh cũng nghĩ mình như vậy.
Nhưng lúc này anh không biết mình lấy đâu lòng dạ để kiên nhẫn dỗ cô như thế, từng chút từng chút đến gần, chỉ sợ nôn nóng chút thôi sẽ dọa cô gái nhát gan này chạy mất.
Anh phủ người đến gần, một tay vuốt ve mái tóc dài, một tay nâng cằm cô lên, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói: "Thốc Thốc không nói, vậy anh đành tự mình tìm câu trả lời thôi."
Hơi thở ấm áp phả đến, Vưu Cẩn Vi không chịu nổi chỉ có thể nhắm mắt lại.
Ngón tay anh đã ấm lên, chóp mũi cô lại bị thứ lành lạnh chạm khẽ, cô đoán đó là bờ môi, anh hôn dọc từ mũi lên trán rồi lại dọc xuống đến cánh môi mềm mại, thong thả thưởng thức từng vị trí.
Những cái hôn mềm nhẹ, chậm rãi không giống Lục Gia Ngọc ngày thường.
"Sợ sao?"
Anh kiên nhẫn hỏi lại.
Vưu Cẩn Vi không nói lời nào.
Cảm giác này thật xa lạ, thứ cảm giác kỳ diệu khiến thân thể cô trở nên nhẹ nhàng, mềm mại.
Lòng bàn tay khô ráo đặt nhẹ bên hông, cách một lớp áo khoác động tác của anh rất chậm, lại thong thả như thể đang suy tính bước tiếp theo nên làm thế nào, vừa hôn vừa nhìn chằm chằm hàng lông mi lay động của cô.
Lục Gia Ngọc buông tay ra để cô ngã xuống gối, chờ cô nằm vào lớp chăn mềm mại anh mới phủ người lên, eo lưng cong lại khiến áo sơ mi nhăn nhúm giờ càng thêm xốc xếch.
Anh hôn rất tàn nhẫn, Vưu Cẩn Vi không chịu được đưa tay đẩy người ra.
Lục Gia Ngọc cười nhẹ một tiếng, lập tức bắt lấy hai tay của cô ghì lên đỉnh đầu, giọng nói gần như thều thào cảnh cáo: Những lúc thế này tốt nhất đừng giãy giụa.
Xưa nay đã là đàn ông thì ai cũng có thói xấu như nhau, Lục Gia Ngọc càng không cần bàn.
Cô càng nức nở, anh càng hưng phấn, cho đến khi hai má trắng nõn đã phủ đầy mây hồng, khóe mắt cô đọng đầy sương mai anh mới dần nơi lỏng, lần nữa ngậm lấy môi mềm.
Trong lúc mê mang, Vưu Cẩn Vi như thể thấy được những bông tuyết ngoài cửa sổ.
Cửa kính trong phòng bị hơi nước dày đặc bao phủ, ngăn cách ánh sáng bên ngoài bởi lớp màn mông lung, lần đầu bước vào cô đã cảm thấy âm u, buổi tối u ám, ban ngày cũng u ám.
Khóe mắt lại thấy được ánh vàng trên tóc mới của anh, mơ hồ suy nghĩ một lúc, thì ra đó là màu tóc của Lục Gia Ngọc chứ không phải tuyết.
Hôn thôi cũng thấy được tính tình xấu xa của anh.
Vừa hung tợn vừa táo bạo.
"Ngẩn ngơ luôn rồi?"
Anh cười, đưa tay lau đi vệt nước trên khóe môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn như thể bếp củi đang thổi khói quanh giường, quanh quẩn nơi vành tai, nghe thôi đã đủ tê dại.
Lục Gia Ngọc buông mi, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô.
Ban ngày ban mặt mà như con sâu rượu vừa mới tỉnh, ánh mắt rời rạc, miệng nhỏ hơi hé ra thở dốc, trên môi còn chi chít dấu răng nhỏ, thật đáng thương.
Anh cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Thốc Thốc, ôm anh đi."
Lục Gia Ngọc kiên nhẫn đợi một lát, cánh tay như ngó sen mềm yếu không có điểm tựa mới quấn lên, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, cuối cùng như tìm được chỗ trốn Vưu Cẩn Vi trui đầu vào hõm vai anh, cơ thể thả lỏng rúc vào đó.
Lục Gia Ngọc thầm tính xem lát nữa sẽ hôn cô tiếp thế nào, hôn đến chỗ nào thì tốt.
Vừa nghĩ, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cô hòng trấn an cô không cần khẩn trương, Nhưng được một lúc, người trong ngực dần dần không còn động đậy, anh rũ mắt nhìn, thế mà dám ngủ rồi.
Ngắm cô một lát, anh chợt bật cười.
hôn môi với anh mà cũng có thể ngủ, xem ra kỹ thuật của anh không ổn rồi.
Lục Gia Ngọc cũng lười xuống giường, anh dứt khoát kéo chăn trùm kín hai người lại ngủ trưa luôn.
Cuộc sống bình thường thế này anh hình như chưa từng được cảm thụ.
- -
Lúc tỉnh lại, Vưu Cẩn Vi có chút ngây ra, cô ngủ lúc nào vậy.
Tuy chỉ còn mình cô trên giường nhưng chiếc áo trắng nhăn nhúm ném ở mép giường kia đã nhắc nhở cô vừa sảy ra chuyện gì, trên giường hỗn độn, đều là do cô làm ra.
Những rung động đó như kéo dài vào cả trong mơ, mặt cô đến giờ vẫn chưa hết nóng.
Vưu Cẩn Vi vùi đầu vào chăn, cô vừa bị Lục Gia Ngọc hôn.
Cô không nhớ được chi tiết, chỉ biết lúc bị hôn cũng không quá khó chịu, còn hơi thoải mái nhưng không thở được.
Đáng tiếc là lúc đó cô không dám mở mắt nhìn anh, không biết lúc hôn cô anh có biểu cảm như thế nào.
Lần sau phải mở mắt để nhìn anh, cô nghĩ.
Đẩy cửa ra ngoài vừa đúng 5 giờ chiều.
Tuyết đã ngừng rơi, Lưu Dật đang khoác chiếc áo lông nghịch tuyết một mình trong sân, thấy cô ra liền nói: "Lục ca về nhà họ Lục rồi, anh ấy bảo cô đọc tin nhắn.
Tiểu Mê thì không biết lại trèo lên nóc nhà nhà ai chơi rồi."
Vưu Cẩn Vi nói cảm ơn sau đó vội vàng đi lấy bánh kem.
Sáng nay cô đã nhận lời đến thăm trường học của Vưu Cận Ngu, nửa tiếng nữa là tan học rồi, không biết cô có đến kịp hay không, may mà từ thành Tây đến trung tâm không quá xa, lúc cô đến cậu còn chưa học xong.
Trường học chưa tan nên cô đứng đợi ngoài cổng.
trước cửa lớn lác đác vài người qua đường, cây bên đường đỡ những cụm tuyết nặng trĩu, dọc theo đó là những hàng xe đạp được xếp ngay ngắn, có chiếc đã bị tuyết trên cây rơi hết xuống, ướt hết cả yên lẫn giỏ.
Đương lúc rảnh rỗi, cô nhớ đến lời Lưu Dật.
Lục Gia Ngọc chỉ đơn giản để lại mấy chữ.
"Dậy rồi thì tìm anh."
Vưu Cẩn Vi nghĩ nghĩ, nhắn lại: "Em ở trường trung học số 1, cùng A Ngu ăn sinh nhật."
Vừa trả lời xong thì tiếng chuông tan học cũng vang lên.
Cổng trường yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, cánh cổng sắt nặng nề từ từ kéo ra, học sinh của trường trung học phụ thuộc đại học Lạc Kinh và học sinh của trường trung học số một cùng học trong một khu.
Tuy giảng đường là hai khu riêng biệt nhưng hai trường lại dùng chung sân thể dục và sân bóng rổ.
Vậy nên cổng trường bây giờ đang lẫn lộn màu áo của hai ngôi trường.
Vưu Cẩn Vi đứng ở bên đường nhìn, trên tay còn xách một hộp bánh kem nhỏ.
Từ xa, cô nhìn thấy Vưu Cận Ngu đang tiến đến bên này.
Thiếu niên tuổi mười tám, tuy sắc mặt cậu lạnh lùng nhưng khoác lên mình bộ đồng phục xanh dương lại trông cô cùng tuấn tú, sạch sẽ mang trong mình hơi thở của thanh xuân tràn trề nhựa sống.
Cậu lẫn trong đám đông nhưng không hề bị ảnh hưởng, phong thái vô cùng xuất sắc, khiến mấy cô gái nhỏ phải len lén ghé tai nhau thì thầm.
Cô không nhịn được mỉm cười, tiểu Ngu giờ đã lớn rồi.
"Chị cười gì?" Vưu Cận Ngu bước đến, nhận lấy túi xách và bánh kem trên tay cô, đưa cô vào trường học.
Vưu Cận Vi cong mắt cười, ôn nhu nói: "Không có gì.
Không ra ngoài ăn thật sao, không phải em thích nơi yên tĩnh sao?"
Vưu Cận Ngu ừ một tiếng: "Muốn đưa chị đến nhà ăn thăm quan."
Thật ra Vưu Cận Ngu cũng có chút lòng riêng.
Cậu chưa từng được cùng Vưu Cận Vi đến trường, từ nhỏ cô đã rất ít đến Lạc Kinh.
Cô luôn để ý đến tâm trạng của Tần Vãn Ngọc, sau này dù có ở Lạc Kinh lâu vậy nhưng cũng không hay đến đây thăm cậu, nhiều lắm là cậu đến tìm cô.
Lần này Vưu Cận Ngu khá bất ngờ vì chị gái nguyện ý đến trường học cùng mình ăn sinh nhật.
"A Ngu lớn nhanh thật đấy."
Vưu Cận Vi nhìn học sinh khắp sân trường, lại nhìn cậu thiếu niên đứng bên cạnh, cười than một câu, lại không nhịn được xoa đầu cậu.
Vưu Cận Ngu cũng phối hợp cúi đầu, ngoan ngoãn như một chú nai nhỏ.
Cách đó không xa, hai cô bé mặc đồng phục trường trung học số một nhìn chằm chằm bên này.
Nữ sinh trợn to mắt, kinh ngạc kéo tay người bên cạnh: "Tiểu Phù, kia không phải anh trai cậu sao? Cô gái bên cạnh là ai vậy, thật xinh đẹp, ơ, nhìn giống cậu vậy, không phải chị gái cậu chứ, sao chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ."
Quan trọng hơn là bọn họ có vẻ rất thân mật.
Trong trường, Vưu Cận Ngu nổi tiếng là lạnh lùng khó gần, ngay cả Tần Niệm Phù cũng chưa từng được gặp dáng vẻ này của cậu chứ nói gì người khác.
"Mình không có chị." Tần Niệm Phù cắn môi.
"Chắc là người quen của anh tớ, thôi đi ăn cơm đi."
Tần Niệm Phù đương nhiên biết Vưu Cận Vi, từ khi biết mẹ mình còn một người con gái nữa, lại thân thiết với anh trai hơn cả mình, cô ta đã mang một loại tâm tư vô cùng kỳ dị.
Tại sao mẹ và anh trai không phải chỉ là của một mình cô, có lúc lại nghĩ xem chị gái có bộ dạng như thế nào, có phải xinh đẹp hơn cô ta hay không.
Thi thoảng sẽ cảm thấy bất an, sợ chị ấy sẽ cướp mất mẹ và anh trai đi, nhưng may mắn chị gái đó rất ít suất hiện trong cuộc sống của họ.
Đến tiết tự học buổi tối, truyện Vưu Cận Ngu ăn sinh nhật trong nhà ăn đã đồn ra khắp trường.
Hầu như toàn bộ học sinh cấp ba của hai khu giảng đường đều đang bàn tán về truyện này, các cô bé đoán già đoán non xem hai người trong nhà ăn có quan hệ gì với nhau, không dám đến tìm