Edit: Khiija
Rạng sáng, ngõ nhỏ Linh Tây.
Lục Gia Ngọc một thân mùi rượu đẩy cửa vào nhà, anh bực bội xoa mày vào phòng khách nốc một hơi nước lạnh.
Không có cô ở đây nên chỉ có nước lạnh.
Chán chết, chẳng có chỗ nào thú vị cả.
Trong phòng không có người, trên giường cũng không có ai, khắp nơi đều lạnh lẽo.
Lục Gia Ngọc dùng mu bàn tay che đi ánh sáng chói mắt, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu đều là Vưu Cẩn Vi, lúc thì nhớ đến nụ hôn ban tối, khi lại hồi tưởng về khóe môi mềm mại, cơ thể trắng ngần, giờ lại muốn đi tìm cô, anh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Lát sau, Lục Gia Ngọc quyết định đến tìm cô, anh chưa bao giờ để mình phải khó xử.
Vừa đứng lên, ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người.
Đã quá nửa đêm, bóng người mặc đồ trắng, tóc tai lộn xộng đứng nghiêm trước cửa, ai mà không nghĩ đó là quỷ cơ chứ.
Lục Gia Ngọc kêu lên một tiếng, lập tức ném chén trà đến.
"Chê anh sống lâu đúng không?"
Lưu Dật nhanh tay bắt được, đau khổ vò đầu, anh ta ngồi luôn xuống bậc cửa, rũ đầu gọi: "Anh, nói với anh một chuyện."
Lục Gia Ngọc bị anh ta quấy đến tỉnh cả rượu.
Giờ này Lưu Dật chưa đi ngủ đúng là hiếm thấy, anh nghĩ chắc sảy ra chuyện gì đó, liếc nhìn tên đàn ông to con đang ủ rũ cụp đuôi trước cửa, kiên nhẫn nói:
"Nói đi."
Lưu Dật tự cổ vũ chính mình, lấy lại tinh thần trình bày:
"Em vẫn luôn thấy cô ấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó.
Hai hôm trước mới nhớ, thì ra năm ngoái cô ấy đã từng tới đây.
Em kiểm tra lại camera an ninh ngày hôm đó, đúng là cô ấy đã tới, sau khi mọi người tản đi một lúc cô ấy lại quay lại, không gõ cửa, lúc đó em lại lỡ miệng hỏi anh về chuyện đi Nghiệp Lăng, em chỉ lo..."
Anh ta lo Vưu Cẩn Vi là cố tình tiếp cận Lục Gia Ngọc.
Nhưng chuyện này lại không giám nói thẳng ra với anh.
Lục Gia Ngọc ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bóng mờ trên mặt đất, lúc lâu sau anh vẫn không nói gì, bình tĩnh như bầu trời trước cơn giông.
Lưu Dật lặng lẽ giương mắt nhìn, anh vẫn ngồi im ở đó, khuỷu tay chống gối ôm lấy trán, gân xanh trên thái dương nổi lên, đường cằm sắc bén căng chặt, cuối cùng vẫn cố bình tĩnh.
Bỗng, anh cất giọng khàn đặc: "Lặp lại lần nữa."
Lưu Dật căng thẳng lặp lại.
"Video đâu?" Anh hỏi.
Lưu Dật hơi do dự, lấy ra di động đưa cho Lục Gia Ngọc, anh ngồi im một lát mới giơ tay nhận lấy.
Lục Gia Ngọc nhắm mắt, lại mở ra, có lẽ anh muốn tỉnh táo lại để xác nhận những thứ mình xem không phải ảo giác, lặp lại vài lần như vậy anh mới mở video.
Trong video là khung cảnh Lạc Kinh vào đông, hôm đó tuyết rơi.
Dường như đó là lần đầu cô đến, lúc thấy đám người trước mới dám xác nhận đúng là nơi mình muốn tìm.
Khuôn mặt trắng trẻo ngước lên nhìn tấm biển trên cửa, lúc đó cô sẽ nghĩ gì, nghĩ rằng thì ra chỗ này tên Hoa Gian hay nghĩ xem bên trong có người cô muốn tìm hay không.
Cô gái đứng cạnh nói gì đó với cô.
Không lâu sau, đám người rời đi.
Cô vẫn nán lại một mình, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh khung cảnh trước cửa tiệm.
Lục Gia Ngọc nghĩ, có lẽ cô sợ lại lạc đường nên chụp trước một tấm để tránh lần sau không tìm được.
Thời gian chuyển đến một tiếng sau.
Cô chậm rì rì dẫm lên dấu chân cũ của mình dạo bước quanh cổng, đi đi lại lại nhưng mãi không đến gõ cửa, cứ thế cho đến khi cổng lớn một lần nữa mở ra, cô dường như bị giật mình, quay đầu lại nhìn.
Video chỉ đến đó.
Vưu Cẩn Vi đã gặp anh từ trước, sớm nhận ra anh là ai, có lẽ đến đây cũng chỉ vì cái tên Lục Gia Ngọc.
Gặp lại nhau ở khu nghỉ dưỡng, trở thành hàng xóm trong Đậu Thạch Hẻm, bánh nếp ngào đường, ở lầu trà, lại đến tết nguyên tiêu.
Từ đầu đến cuối, mọi thứ dường như đã được tỉ mỉ lên kế hoạch.
Còn anh lại như một thằng ngốc bị cô chơi đùa.
Lục Gia Ngọc im lặng, lúc sau anh xóa video trong máy của Lưu Dật, khi ngẩng đầu lên vành mắt đã đỏ ngầu: "Sáng mai đổi khóa cổng lớn đi."
Nói xong, anh ném lại ánh đèn ảm đạm phía sau rồi rời đi.
Lúc bước tới cửa, anh dừng chân, ánh mắt dừng lại trong góc.
Đứng im một lúc, cửa bị đóng lại thật mạnh.
- -
8 giờ sáng thứ sáu.
Vưu Cẩn Vi dậy sớm trang điểm, cô thay váy và giày xong thì cầm túi xách đứng đợi ở cửa, chốc chốc lại cúi xuống nhìn giờ.
Nửa tiếng trôi qua, ngõ nhỏ vẫn im lìm, cô đến đầu ngõ nhìn ra bãi đỗ xe, không có xe của anh.
Vưu Cẩn Vi gọi cho anh nhưng điện thoại lại tắt máy.
Nghĩ Nghĩ, cô nhắn tin hỏi tiểu Mê, tiểu Mê lập tức gọi lại nói cô đến ngõ Linh Tây một chuyến, ngữ khí cậu nhóc có gì đó rất khác thường.
Đến ngõ nhỏ Linh Tây đã hơn 9 giờ.
Cổng lớn Hoa Gian đóng chặt, cô gõ gõ cửa, lát sau có người đi ra mở hé cổng, cậu nhóc thấy cô thì biểu cảm có hơi quái dị như muốn nói lại thôi.
Vưu Cẩn Vi hơi giật mình: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Mê nhỏ giọng: "Chị vào đi."
Lưu Dật biết cô sẽ đến nên sống chết trốn trong phòng không chịu ra, chỉ dám trộm nhìn bên ngoài qua khe cửa, đồ đệ nhỏ không hiểu chuyện gì vừa sảy ra nên cũng đến nhòm, nhưng cậu ta chẳng thấy có gì bất thường.
"Sư phụ, anh đang nhìn gì vậy?"
"Đừng nói chuyện."
"A, vậy hôm nay có mở cửa không?"
"...."
Lưu Dật bực mình lôi người vào trong, nghe tên này lảm nhảm mệt thật đấy, đuổi xong người lại tập trung nhìn ra ngoài.
Anh ta nhìn tiểu Mê đưa người vào nhà rồi im bặt, không thấy gì nữa.
Anh ta thầm hỏi: "Lại có chuyện gì nữa?"
Trong phòng khách, tiểu Mê nói thẳng chuyện hôm qua: "Anh ta nghĩ chị cố ý tiếp cận mình, điều tra chuyến bay hôm đó thì biết chị cũng đi cùng một chuyến, hơn nữa khi hỏi phòng làm việc của chị thì người bên đó nói chuyến công tác Nghiệp Lăng vốn dĩ không phải do chị phụ trách."
"Điều này là thật sao?"
Tiểu mê nghiêm túc nhìn cô, cậu muốn nghe chính miệng cô nói.
Vưu Cẩn Vi hoảng hốt trong chớp mắt, thì ra đây là lí do không tìm được Lục Gia Ngọc.
Cô căng môi, không biết kể từ đâu, cho đến khi cậu bé nắm lấy tay cô hệt như ngày đó, chiều hoàng hôn ngày cuối năm ở Nghiệp Lăng.
Cậu nói: "Vưu Vưu, em sẽ nghe chị nói."
Vưu Cẩn Vi lấy lại tinh thần, cô thấy hơi bất đắc dĩ, bắt đầu kể từ chuyện bà ngoại bị bệnh cho đến nguyên nhân của những chuyện hoang đường sau đó, cô tìm vòng tay lại đi nhầm chỗ, cả chuyện giúp đồng nghiệp công tác, cuối cùng là chuyện trùng hợp gặp được Lục Gia Ngọc, từng chuyện từng chuyện cô kể cho tiểu Mê nghe, ít ra thì cậu nguyện ý nghe cô kể.
"..."
Tiểu Mê hơi choáng, Vưu Vưu lại lạc đường.
Cậu bừng tỉnh: "Chẳng trách chị nói vòng ngọc đó chị chỉ tặng bạn trai, thì ra là để tìm vòng, lúc đó chị liền nhận ra là tìm sai người sao?"
Vưu Cẩn Vi mím môi, nhẹ giọng nói: "Từ đầu chị cũng không ôm mộng sẽ gặp được anh ấy ở Nghiệp Lăng, chỉ là lâu rồi chị chưa về lại nên mượn cơ hội đó trở về một lần.
Không ngờ lại phát sinh những chuyện sau này, dần dà mọi thứ đã thoát khỏi sự khống chế của chị."
Tiểu mê rầu rĩ: "Chỉ là hiểu lầm thôi."
Tên Lục Gia Ngọc này, sao chẳng có chút kiên nhẫn nào vậy.
Vưu Cẩn Vi cắn môi dưới: "Lục Gia Ngọc đang ở đâu? Chị muốn đi tìm anh ấy."
Tiểu Mê nhìn cô một cái: "Mấy hôm nay không tìm được anh ta, không nhận điện thoại cũng chẳng chịu nghe ai nói, anh ta một khi phát điên sẽ luôn như vậy."
"Vưu Vưu, em ăn sinh nhật cùng chị nhé."
"Anh ta chuẩn bị quà sinh nhật cho chị đó, chắc chắn chị sẽ thích."
Tiểu Mê đến một góc sân vén tấm vải bạt đang phủ ra, là một chiếc xe đạp màu hồng, trong giỏ xe còn có hai tấm vé.
- -
Năm ngoái Lạc Kinh vừa khai trương một đường tàu lửa vòng quanh thành phố.
Chuyến tàu sẽ xuất phát từ thành Tây, sân ga nằm trong công viên.
Đoàn tàu nhỏ chỉ có hai toa, một toa là nhà ăn, toa còn lại là khoang hành khách, sức chứa chỉ khoảng 30 vị trí.
Lúc hai người đến, sân ga không một bóng người.
Bảng lớn trước cửa ga ghi: Để kỷ niệm một ngày đặc biệt, hôm nay tàu lửa xin phép không đón khách tham quan.
Vưu Cẩn Vi lẳng lặng nhìn dòng thông báo.
Anh nói, hôm nay là một ngày đặc biệt.
Khung cảnh ngày xuân nồng nàn, thân xe xanh lục điểm thêm những đốm màu rực rỡ, cạnh đường tàu là một hàng anh đào núi hồng nhạt.
Hoa anh đào trong công viên đều là màu trắng, chỉ có hàng cây bên này màu hồng nhạt.
Cô nói thích màu xanh lục.
Vì thế anh chuẩn bị hai tấm vé tàu.
Tiểu mê thấy cô thất thần thì nhẹ kéo tay áo cô: "Vưu Vưu, em cũng lần đầu tới đây, chúng ta đi thử đi."
Vưu Cẩn Vi hoàn hồn, theo sau cậu vào nhà ga.
Người xoát vé thấy có người liền vội đến trạm kiểm vé, ôn tồn hỏi: "Hai vị có vé xe đặc biệt của hôm nay không?"
Vưu Cẩn Vi lấy hai tấm vé từ trong túi ra, chúng cũng màu xanh.
Người xoát vé thấy Vưu Cẩn Vi có vé thì hơi ngạc nhiên, hôm qua bà ấy rõ ràng nhớ người đàn ông đó nói muốn chúc mừng sinh nhật bạn gái, hôm nay anh ta lại không đến?
"Cảm phiền cô chờ một lát."
Lát sau, hoàn tất thủ tục đưa vé tàu đã đóng dấu cho cô, người kiểm vé mỉm cười: "Hành trình hôm nay kéo dài hai giờ, tàu sẽ dừng lại ở thành Nam, chúc hai vị tham quan vui vẻ."
Tàu lửa chậm rãi lăn bánh, tiếng tu tu của còi tàu vang lên.
Cánh hoa mỏng manh theo gió bay vào khoang tàu, rơi trên tấm vé màu xanh.
Vưu Cẩn Vi nhìn tấm vé, trên đó đơn giản ghi thông tin khởi hành cùng dòng chữ ngắn ngủi.
0406, Y&L.
Cảm ơn vì em được sinh ra.
Gió thổi qua tóc dài phía sau, kéo chúng phất qua ánh mắt trong trẻo yên tĩnh.
Một lát sau, cô dời mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn núi non hùng vĩ, đi qua sa mạc rộng lớn thê lương hay dọc theo bờ biển phóng tầm mắt ra đại dương xanh thẳm, cùng với hơi thở nhộn nhịp của phố phường Lạc Kinh nơi thành thị xô bồ, mọi người đều đang nỗ lực với cuộc sống của riêng mình.
Khi đang trầm mặc, tiểu Mê bỗng nhỏ giọng nói: "Nhà em trước kia rất nghèo, trong nhà chỉ có mẹ và em, còn thêm cả hai cụ già, mẹ em cố gắng nuôi sống gia đình nhưng sức khỏe lại ngày càng yếu đi, sau đó họ lần lượt qua đời, để lại em một mình."
Vưu Cẩn Vi nghiêng đầu nhìn cậu.
Thiếu niên đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Tiếp tục nói: "Em đến Anh quốc tìm ba, muốn xem ông ấy sống thế nào, có tốt không hay cũng chẳng hạnh phúc.
Nhưng khi gặp được ông ấy thì lập tức bị đuổi đi, em không quen ai ở đó, đến cả ngôn ngữ cũng bất đồng.
Lúc Lục Gia Ngọc nhặt được em, em đã lang thang đầu đường thật lâu rồi."
Tiểu Mê: "Lúc đó em giống như chú chó lưu lạc nơi xó chợ.
Ngồi trên phố gặp Lục Gia Ngọc thì cho rằng anh ta và mình là đồng loại, tuy nhìn anh ta sạch sẽ chỉnh tề nhưng còn thảm hơn cả em.
Vưu Vưu, Lục Gia Ngọc không phải người tốt, nhưng cũng không