Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 4


trước sau


Hai người chia sẻ phương thức liên lạc và tên họ, khi cô đang muốn mở miệng đàng trước bỗng truyền đến giọng nói rời rạc.

"Lại đây."
Lời ít ý nhiều, mang theo sự ngang ngược của người đàn ông.

Giọng nói dễ nghe như viên đá nhỏ rơi xuống miệng giếng, vang lên tiếng vọng trong trẻo nơi sâu thẳm.

Vưu Cẩn Vi nắm chặt cành hoa trong tay, ngước mắt nhìn.

Cách đó không xa, một thân hình thon dài đang đứng.

Mới hai ngày thôi mà tóc anh đã đổi thành màu xanh Klein phóng khoáng.

Anh đã tháo kính râm xuống, trên khuôn mặt trắng lợt lộ ra đôi mắt hai mí hẹp dài, con ngươi đen nhánh như màn đêm nơi vòng cực lạnh lẽo.

Vết thương ở đuôi mày đã nhạt đi không ít, không còn bầm tím.

Ánh mắt đó đang nhàn nhạt nhìn cô.

Vưu Cẩn Vi hơi lo lắng dời mắt đi, dừng lại trên cổ tay anh.

Trên khớp cổ tay thon gầy trống không, không có đồng hồ cũng không thấy vòng ngọc.


Tiểu Mê nhìn cô một cái rồi gục đầu xuống đi về phía anh.

Lục Gia Ngọc một lần nữa đeo kính râm lên, lợi dụng tầm mắt bị che đi mà không thèm kiêng nể gì trắng trợn đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Cô trang điểm nhẹ nhàng mang lại cảm giác thoải mái thanh tao.

Đôi mắt hạnh to tròn, từ đầu mày đến đuôi mắt đều toát lên vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, cánh môi nhẹ nhấp, sau khi nhìn anh một cái liền quay đi lộ ra sườn mặt thanh thoát.

Từ góc độ anh nhìn sang, cô như loài hạc trắng* xinh đẹp mà cao ngạo.

Dáng người mảnh khảnh bị bao bọc bởi chiếc áo khoác dày, vậy mà anh dường như có thể thấp thoáng tưởng tượng ra được hình ảnh những đường cong mê người.

**hình tượng hạc trắng trong văn hóa Trung Hoa luôn là sự thanh tao, thuần khiết.

Hạc là con vật biểu tượng cho sự thuần khiết, thanh tịnh thoát tục.

nếu so sánh với hình ảnh loài công trắng ngạo mạn, sang trọng, quý phái thì hình ảnh loài hạc càng khiến người ta trở nên mê đắm hơn.

Lục Gia Ngọc híp đôi mắt đánh giá cô, đầu lưỡi chống má lười biếng nói: "Đi đây."
Rồi xoay người rời đi, vạt áo khoác vẽ nên một làn gió lạnh trong không khí.

Tiểu Mê đi sau anh, chốc chốc lại ngoái đầu lại nhìn cô, giơ chiếc di động trong tay lên vẫy vẫy.

Vưu Cẩn Vi cong cong môi

với cậu nhóc, cơ thể hơi căng cứng dần thả lỏng.


Người đàn ông này luôn tỏa ra hơi thở cứng rắn, ánh mắt mang theo tính xâm lược cường thế, cả người đều truyền đến người đối diện một loạt tín hiệu mang tên...Nguy Hiểm.

*Anh cứ tỏ vẻ như thế thì có ngày phải trèo tường mới vào được nhà đấy =)))
Cô từng nghe nói sự nguy hiểm và mỹ lệ luôn song song tồn tại với nhau.

Tựa như Lục Gia Ngọc...!
Vưu Cẩn Vi cụp mắt nhắn tin cho Đào Ánh Nhiễm: " Hình như mình đã tìm được anh ta rồi."
Tin nhắn vẫn không ai trả lời.

Cô nhớ lại hai lần gặp Lục Gia Ngọc, cả hai lần anh đều không đeo vòng ngọc.

Vậy nó đang ở đâu?
Cùng lúc đó, Lạc Kinh.

Tiệm xăm hình trong ngõ Lục Lạc, khi cô đến đóng cửa giờ đã mở lại.

Một người đàn ông nhan sắc...!tầm thường đang kiểm kê lại sổ ghi chép của mình, trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc lục bảo.(ngõ đầu tiên mà nữ chính tới)
Anh ta tự mình quay một đoạn phim ngắn về cảnh tượng đó, đăng lên vòng bạn bè: "Chuyến đi đã khép lại, từ nay đến tết hứa sẽ không đóng cửa nữa!!"
- ---
Hai ngày sau đó Vưu Cẩn Vi bận rộn công tác, tiểu Mê lại suốt ngày nhắn tin đến hầu hết đều là kể lể hành trình của cậu như hôm nay chơi gì, ăn cơm ở đâu, cậu nhóc không muốn đi nhưng lại bị người nào đó chèn ép không thể không đi.

Đến tận ngày 30, ngày cuối cùng của năm Vưu Cẩn Vi mới nghỉ ngơi.

Mà đến chiều tối hôm đó cô nhận được tin nhắn của tiểu Mê.

"Vưu Vưu, em..

hình như bị lạc rồi, không liên lạc được với Lục Gia Ngọc."
"Chị tới đây đón em đi, em thật đáng thương." T.T.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện