Bỗng nhiên, Một bàn tay lành lạnh nắm lấy cổ tay cô, hơi thở mát lạnh cùng thoang thoảng hương thuốc lá ập đến áp sát sau lưng.
Ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, lòng bàn tay anh áp vào như mang theo dòng điện nhỏ.
"Hôm nay không nên thấy máu."
Người đàn ông cười khẽ, tay kia lấy đi con dao trong tay cô.
Vưu Cẩn Vi sững sờ, khi phản ứng được thì khuôn mặt bắt đầu bốc cháy cô giật mình lùi lại, lắp bắp nói: "Lục, Lục tiên sinh."
Lục Gia Ngọc cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái liền cảm thấy thật vui vẻ.
Anh đặt dao xuống, tắt bếp, bình thản nói: "Gọi tôi là Lục Gia Ngọc là được, tôi biết tên cô."
Vưu Cẩn Vi cắn môi, chỉ hơi gật đầu mà không gọi tên anh.
- -
Đêm giao thừa năm nay trải qua tuy đơn giản lại không hề tịch mịch như Vưu Cẩn Vi tưởng.
Cô nhìn tiểu Mê đã xới đến bát cơm đầy thứ ba muốn lên tiếng ngăn lại nhưng chỉ có thể quay sang nhìn Lục Gia Ngọc.
Lục Gia Ngọc từ nãy đến giờ vẫn luôn nghe điện thoại, thấy ánh mắt xin giúp đỡ của cô liền nhướng mày.
Lần đầu tiên thấy loại ánh mắt này, anh cảm thấy thật mới lạ.
Vừa mềm mại lại cẩn thận thăm dò.
"Thôi đủ rồi."
Anh duỗi chân dài ra cản đường tiểu Mê.
Tiểu Mê khó hiểu nhìn anh, nhấc chân đá cái chân đang ngáng đường ra.
Lục Gia Ngọc không thèm tránh, ánh mắt lạnh lẽo nâng lên nhìn cậu.
"..."
Cậu nhóc liền ỉu xìu quay lại chỗ ngồi.
Vưu Cẩn Vi không chú ý đến ánh mắt của hai người, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi lại thì nhẹ giọng nói: "Cơ thể em không tốt, đừng ăn quá nhiều một lúc."
Hai ngày qua Vưu Cẩn Vi biết được cơ thể cậu không quá khỏe mạnh chỉ đang dần tốt lên, chơi Parkour chính là phương pháp rèn luyện mà cậug tự nghĩ ra.
Tiểu Mê nghe cô nói vậy liền đặt bắt xuống.
[ Vưu Vưu, chúng ta ra ngoài xem xuân Vãn đi.
Đừng để ý đến anh ta.
]
Bữa cơm này hầu như chỉ có hai người họ là nghiêm túc thưởng thức.
Lục Gia Ngọc từ khi ngồi vào bàn thì chưa đặt điện thoại xuống lần nào, có thể sẽ bỏ qua vài cuộc gọi nhưng chúng vẫn đến không ngừng, đôi khi còn nổi giận với người phía bên kia.
Vưu Cẩn Vi ngồi ngoài phòng khách nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười trầm khàn của anh, cười đến nỗi sặc cả khói thuốc, anh đè xuống tiếng ho khù khụ rồi lại bắt đầu tiếp tục trò chuyện.
Cô ôm chiếc gối dựa trên sô