edit: Khiija
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Vưu Cẩn Vi mới vừa thu dọn xong hành lý.
Đợt công tác này quá gấp lại trùng vào dịp tết nên người hợp tác chưa thể chuẩn bị nơi ở chu đáo giúp cô luôn được, tối qua chị ta mới gửi địa mới đến.
Cô mở cửa, đúng là người bên phía hợp tác.
Chị ta sắc xuân phơi phới, vui sướng nói: "Tiểu Vưu, Trình tổng nói anh ta rất ưng ý với mẫu hoa của cô, sau đó còn giới thiệu cho phòng làm việc của chúng tôi hai đơn hàng lớn nữa, thật sự cô vất vả nhiều rồi."
Vưu Cẩn Vi mỉm cười: "Đây là công việc của tôi, không có gì vất vả cả."
Người hợp tác vẫn mạnh mẽ cướp lấy vali của cô, nói: "Tôi mượn được một khoảng sân nhỏ từ người bạn, tối qua đã sắp xếp xong chỗ làm việc cho cô rồi, cứ đi xem trước nếu thiếu gì thì gọi cho tôi."
Trên đường đi, tâm trạng người hợp tác rất tốt nói hết chuyện công việc lại sang chuyện sinh hoạt thường ngày.
Một đường hàn huyên, cuối cùng cũng đến chỗ đã chuẩn bị.
Xe dừng ở đầu ngõ nhỏ.
Chiếc biển treo đầu ngõ ghi ba chữ: Hẻm Đậu Thạch.
Vưu Cẩn Vi theo bản năng nhìn về bãi đỗ xe gần đó nhưng không thấy được sắc xanh quen thuộc.
Đầu ngõ trồng mấy cây huyền linh* mảnh khảnh, nhìn có vẻ quen mắt nhưng ở Nghiệp Lăng này những ngõ nhỏ cũ kỹ thường có quang cảnh gần tương tự nhau, nơi này có lẽ cô đã từng tới trước đây.
**Huyền Linh: tên gọi khác của cây ngô đồng.
Người hợp tác giới thiệu: "Chỗ này tuy là phòng cũ nhưng lại yên tĩnh, rất thích hợp với công việc của những người như chúng ta."
"Số nhà 14...tôi nhớ bên này là số chẵn, a, tới rồi."
Chị ta đưa chìa khóa nhà và hai cuống vé cho cô, áy náy nói: "Tôi có việc phải đi rồi...Đây là hai tấm vé âm nhạc người ta tặng, dù công việc nhiều đến đâu cũng nhớ phải thư giãn đấy." nói xong liền vội vã rời đi.
Vưu Cẩn Vi cầm hai tấm vé ngẩn người, quan sát nơi mình sẽ ở trong hai tháng tới đây.
Là một tiểu viện nhỏ hai tầng lầu, có khoảng sân phía trước, tường bao xung quanh bám đầy dây leo và rêu xanh.
Cô đẩy cửa vào, trong sân ngăn nắp và sạch sẽ, bên phải là khoảng giếng trời đón sáng, dưới đó là mấy cái lu đựng đầy nước, vài chậu hoa mới được trang trí quanh sân.
Nơi góc sân là một gốc đào rừng cổ thụ, gạch lát sân cũng đã chuyển đen vì năm tháng.
Tất cả đều là nét quen thuộc của kiến trúc cổ Nghiệp Lăng.
Vưu Cẩn Vi thở ra một hơi, kéo hành lý vào nhà.
Đã qua mười hai giờ trưa, cô ngồi trong sân nhỏ lấy ra hay tấm vé ca nhạc nhìn thời gian và địa điểm.
19h 30 phút tối mai, đêm hội nhạc kịch kinh điển.
[V: Tiểu Mê, tối mai em có rảnh không?]
[Mint: Bây giờ em đang rảnh.]
[V: Có muốn đi xem nhạc kịch không?]
[Mint: Ôi, thật nhàm chán.
Nhưng em muốn đi.]
[V: Chị tới đón em nhé?]
[Mint:...Không!]
Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, nhớ lại đêm hôm đó ngồi xổm trong góc cùng tiểu Mê, cậu nhóc lén lút nhìn cô bày ra vẻ muốn nói lại thôi, cô không nhịn được cong môi cười, cậu bé thật đáng yêu.
Hai giờ sáng, tiếng đóng cửa thật mạnh vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
Vưu Cẩn Vi nửa tỉnh nửa mê kéo chăn lên che kín đầu rồi tiếp tục đi vào mộng đẹp.
Nhưng số nhà 16 bên cạnh.
Lục Gia Ngọc vào nhà liền ném áo khoác, tùy ý nhấc chiếc ấm sứ trên bàn rót vào miệng, làn nước lạnh buốt chảy vào cổ họng rồi xuống đến chiếc dạ dày trống không của anh.
Buông xuống ấm nước, anh đưa tay quệt đi vệt nước trên khóe môi, cái cảm giác khó chịu khi say mới dần bớt đi.
Tiểu mê vùi mình trong góc sô pha chơi game nghe được tiếng động liền đứng lên nhìn ra, thấy hành vi của anh thì nhíu mày: "Lục Gia Ngọc, anh có thể bớt lười đi được không?"
Rõ ràng bình nước nóng đặt ngay bên cạnh.
Lục Gia Ngọc lười cãi nhau với cậu, ngã xuống ghế nằm, hít sâu một hơi nghẹn ngào hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Tên nhóc này tuy khó trị nhưng thói quen không quá tệ, bình thường trước mười hai giờ sẽ tự giác đi ngủ.
Tiểu Mê lẩm bẩm: "Tôi đợi anh về nhà."
Lục Gia Ngọc nghe được, cười mỉa: "Chờ anh? Có việc thì nói nhanh lên."
Tiểu Mê vui vẻ cả đêm, cố chống lại cơn buồn ngủ đợi Lục Gia Ngọc về để khoe khoang.
Cậu hất cằm, gằn từng chữ: "Vưu Vưu mời tôi cùng đi xem nhạc kịch với chị ấy."
"..."
Người đàn ông khẽ giơ tay lên, ngón tay nắm ấm nước đến trắng bệch chuẩn xác ném đến chỗ cậu đứng.
Ấm sứ rơi xuống sàn vỡ tan tành.
Nhìn như ánh trăng vỡ vụ chiếu xuống đất, cậu nhóc đắc ý cười.
"Cút"
Lục Gia Ngọc tức giận chùm chăn lại, không thèm để ý đến cậu.
- -
Giữa trưa ngày hôm sau, người đàn ông nằm trên ghế bị âm thanh ầm ĩ đánh thức.
Bàn tay thon gầy vươn ra từ trong chăn tùy tiện quơ lấy gì đó bên cạnh loảng xoảng ném xuống đất.
Tiếng ồn ngay lập tức dừng lại, tiểu Mê chạy ra.
Cậu bực bội: "Lục Gia Ngọc, anh làm gì thế?"
"Dập vỡ lại phải đi mua, có thấy phiền phức không hả!"
Lục Gia Ngọc mất kiên nhẫn: "Ồn ào cái gì?"
Tiểu Mê hừ nhẹ: "Tôi đang chọn đồ anh hiểu không? Tôi muốn đi hẹ hò với Vưu Vưu, anh cứ đi xã giao của anh tiếp đi,đừng xen vào chuyện của tôi, tốt nhất là uống say đến chết trên vỉa hè luôn đi."
Nói xong cậu trợn trừng mắt lại quay phắt đi chọn quần áo tiếp.
Lục Gia Ngọc nghẹn một bụng tức, dư quang thoáng thấy trên màn hình di động nhảy ra mấy cái tin nhắn.
[Lục Tổng, chơi mấy ngày rồi hay là ta đổi địa điểm đi.]
[ Chỗ tôi có hai tấm vé đại nhạc hội, tôi sẽ bảo người đưa qua cho anh.]
[ chỉ là một chút thành ý nho nhỏ.]
Vé nhạc hội?
Lục Gia Ngọc híp híp mắt, gọi: "Mint!"
"Cái gì nữa?"
"Vé nhạc kịch lúc mấy giờ?"
"7 rưỡi tối!"
Lục Gia Ngọc nhìn tấm ảnh bên kia gửi cho mình, 7 rưỡi tối tại rạp hát lớn Nghiệp Lăng, đêm hội nhạc kịch kinh điển.
Thì ra là đợi anh ở đây.
"Đồ súc sinh."
Anh chửi thầm, khóe môi gợi lên.
- -
6 rưỡi, tiểu Mê mặc áo khoác vừa mua xoay phải xoay trái trước gương, hài lòng vừa xoay vừa huýt sáo, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh sao vẫn còn ở nhà?"
Cậu không muốn người này phá hỏng chuyện tốt của mình.
Lục Gia Ngọc thất thần nghịch chìa khóa xe, nghe vậy liếc nhìn cậu thuận miệng nói: "Vừa lúc ra ngoài, đưa nhóc đi."
Tiểu mê bắt đầu cảnh giác.
"Anh có ý gì?"
Lục Gia Ngọc đứng lên, từ trên cao quan sát tên nhóc này rồi lập tức qua mặt đi, ra vẻ không liên quan đến mình nói: "Không đi thì muộn đấy, đi đây."
Vừa ra tới cổng thì bước chân đằng sau đã đuổi tới, Lục Gia Ngọc hừ cười.
Thật dễ bị lừa.
Hai người đi bộ ra đầu ngõ, tiểu Mê chỉ nhà bên cạnh, nói:
"Nhà hàng xóm vừa có người chuyển đến, không biết là ai mà chưa ra ngoài lần nào.
Nhưng lúc nấu cơm lại rất thơm đấy."
Lục Gia Ngọc chẳng quan tâm điều này.
"Lên xe."
7 giờ, Nhà hát lớn Nghiệp Lăng.
Ngoài cửa không quá đông người, vài đôi tình nhân đang dựa vào nhau tình tứ, mấy người bạn đi cùng nhau thì vui vẻ đùa giỡn phát ra những tiếng cười thoải mái, cũng có vài người đứng thong dong chờ bạn mình đến.
Vưu Cẩn Vi Cầm túi sách bước dọc theo con đường tiến đến nhà hát.
Giày cao gót nện xuống nền gạch vang lên âm thanh trong trẻo, làn váy đen lả lướt vờn quanh mắt cá chân mảnh khảnh của cô, lấp ló có thể thấy chiếc lắc chân bạc lóe sáng theo ánh đèn, áo dạ đỏ thẫm phác họa đường cong mềm mại thanh thoát.
Bỗng, tiếng động cơ quen thuộc vang lên khiến cô dừng chân nhìn lại.
Trong dòng xe tấp nập, chiếc Pagani đen bóng loáng lao nhanh từ phía xa làm lơ những tiếng còi xe bất mãn, nhanh chóng quẹo vào con đường trước cửa lớn nhà hát.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên dừng lại trước mặt cô, dù xe đã dừng nhưng đèn pha trước xe thì không tắt đi khiến Vưu Cẩn Vi phải giơ tay lên che mắt.
Giây tiếp theo đèn xe liền vụt tắt, tiểu Mê xuống xe chạy tới.
Chiếc xe lại một lần nữa khởi động, kiêu ngạo chạy đi.
Vưu Cẩn Vi nhẹ nhàng thở ra, đưa cốc trà sữa trong tay cho tiểu Mê:
"Có lạnh không? em uống trước đi rồi ta vào, em ăn tối chưa?"
Tiểu Mê ngoan ngoãn gật đầu rồi lại lắc đầu.
[ Em ăn rồi, Lục Gia Ngọc chưa ăn, anh ta ngủ cả ngày trời.]
Vưu Cẩn Vi bất đắc dĩ, ôn nhu hỏi: "Lại ăn cơm hộp sao?"
Tiểu Mê vô tội nhìn cô.
Hai người vừa đi vừa nói tiến vào rạp.
Từ đằng xa, chiếc Pagani vừa huênh hoang rời đi một lần nữa tiến vào bãi đỗ xe của rạp hát.
- -
Khi hai người vào trong, thính phòng đã ngồi đầy người nhưng đa số là ngồi phía trước, phía sau lại trống rất nhiều chỗ.
Chỗ của các cô là ở phía sau.
Vưu Cẩn Vi thi thoảng lại nói chuyện bằng tin nhắn với tiểu Mê, cho đến khi một đôi tình nhân ngồi xuống ngay sau họ, hai người này không thèm quan sát sung quanh mà thâm mật dán sát vào nhau thả thính ái muội.
"Tìm chỗ mới? anh cũng thật to gan đấy."
"Này, chỗ đông người mà ~"
"Chồng em không ở nhà sao?"
"Chậc, đừng nói đến chuyện mất hứng này.
Đêm nay..."
Người phụ nữ õng ẹo làm nũng, hai người họ tỏa ra một loại không khí ngọt ngấy sến sẩm.
"..."
Vưu Cẩn Vi nghe mà đỏ cả tai, theo bản năng giơ tay bịt tai tiểu Mê lại, ghé sát vào cậu nói: "Còn rất nhiều chỗ trống, để chị hỏi nhân viên công tác xem có thể đổi chỗ không nhé, em ra ngoài hành lang đợi chị."
Tiểu Mê gật gật đầu, đợi Vưu Cẩn Vi vừa đi, cậu liền đứng lên đi ra phía sau...!Giẫm thật mạnh lên chân người đàn ông một cái, cuối cùng đôi nam nữ vô duyên này cũng chú ý đến cậu.
Tên kia tức giận nhìn cậu: "Mù hay gì?"
Tiểu Mê bình tĩnh nhìn anh ta, bỗng nhiên nhìn thẳng người phụ nữ, nhếch miệng cười rộ lên: "Mẹ, ba nói hay là mẹ lại đổi tên khác đi, tên này nhìn không được."
Nói xong cậu chớp chớp mắt nhìn tên đàn ông kia một cái rồi chạy mất dạng trong nháy mắt.
Tiểu Mê ngồi xổm ngoài hành lang, chán chết nghe hai người vừa rồi bắt đầu cãi nhau, cuối cùng tiếng cãi vã càng ngày càng to biến thàn tiếng xô xát khiến bảo vệ phải đến lôi đi.
Khi Vưu Cẩn Vi trở lại liền đụng phải mấy người đang lôi kéo nhau ra ngoài.
Thấy cô quay lại tiểu Mê đứng lên cười cười với cô.
"Em không sao chứ?" Vưu Cẩn Vi lo lắng sờ đầu cậu.
[ Em không sao, họ vừa cãi nhau.]
-