Phong vỗ nhẹ vào vai Phương, Quả thật anh ko giỏi mấy vụ an ủi này lắm. Phương dù vẫn muốn khóc nhưng vẫn cố mỉm cười
- Em ổn, ko sao rồi
- Nhưng cứ tiếp tục như vậy ko phải là cách.- tuấn chỉ tay lên gác
- Như thế này thì em ko đi Nha Trang cùng với mọi người đk nữa rồi. Phương lo lắng. em muốn chông chừng con bé, mong sao nó ho làm gì quá đáng.
Long vội nhảy vào can:
- Ai làm thế, 1 là đi, 2 là cả bọn cùng nghỉ.
Tuấn 1 lần nữa cốc cho Long 1 cái
- cái thằng, ko đi là thế nào. Đi hết đi hết. Lên kế hoạch bao lâu rồi giờ lại rút là sao. Cứ đi đi em.
- Nhưng em...
Không đợi cho Phương từ chối, Quân lên tiếng
- Đi, đương nhiên là phải đi, nếu ko thì ko ngăn đk cô ta đâu.
Cả bọn khó hiểu
- là sao.
Sau những ánh nhìn khó hiểu ấy Quân ko nói gì chỉ rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Là chủ tịch Hoàng
Phương nhìn anh hy vọng, cả đám nhảy bổ tới ghé sát tai vào điện thoại
- Dạ chào bác, con là Minh Quân con bố Minh Tùng bạn bác đây ạ.
- A, bác nhận ra con rồi
- Chuyến đi của 2 bác thế nào ạ.
- Cảm ơn con, 2 bác vui lắm
- vậy ạ, tốt quá con định nhờ bác 1 việc
- Con cứ nói
- Chẳng là ngày kia tụi con có đi Nha trang chơi, thấy để 1 mình Thiên Anh ở nhà thì ko hay cho lắm, đang định rủ em nó đi, Dù gì cung là dịp để Phương