Đông sang
Mọi thứ trở nên xơ xác
Những “ cuộn len di động” ở khắp nơi
Thiên Anh không thích mùa đông. Nói đúng hơn là con bé sợ lạnh, sức chịu lạnh cũng rất kém. Ngày trước ở với bà ngoại nó ko bao giờ phải lo nỗi lo ngày mùa đông. Beverly hills hầu như ko có khí hậu lạnh, quanh năm nắng đẹp, ấm áp. Nó cũng đã quen với thời tiết đó nên bây giờ cứ hễ ra đường là y như rằng trong ngoài đều kín như bưng. Găng tay, khăn len, mũ len và boot lông lúc nào cũng đầy đủ. Quân vẫn hay trêu nó là tròn như con gấu nhưng sao chứ? Thà làm gấu còn hơn là chết.
Tính ra thì Thiên Anh và Minh Quân đã yêu nhau một khoảng thời gian không lâu nhưng cũng được kha khá. Chí ít là so với dự tính ban đầu của con bé. Hay phải nói là cặp kè nhỉ. Nó vẫn chưa nói lời yêu với Quân mà. Đối với nó, nó đã quen dần với việc hàng ngày bước đi bên một người, nói chuyện với một người, làm mọi chuyện với một người. Quân, đương nhiên là anh vui khi ở bên cạnh nó. Chỉ có mấy người như Long, Tuấn và Phong là vẫn còn bỡ ngỡ thôi. Không phải bọn họ ghét nó, chẳng qua là không thể tin vào sự thật trước mắt. Giống như Long vẫn thường ca thán
- Tao ko hiểu. Thằng Quân nó muốn chết thì làm 1 liều thuốc ngủ là được rồi, đằng này, tại sao lại chọn cách đau đớn như thế?
Thực ra thì không chỉ bọn họ ngạc nhiên, bởi đến nó, chính nó cũng không hiểu vì sao mình cứ duy trì mối quan hệ đó. Nói là nó yêu Quân? Không đúng? Nói là không yêu? Không phải?. Nó biết là bản thân cũng có một thứ tình cảm gì đó đối với Minh Quân nhưng không chắc đó là tình yêu. Nó cũng chẳng rõ rốt cuộc là bản thân cần gì? Muốn gì? Có lẽ là cảm giác ở bên Quân cũng ko tệ nên nó cũng ko muốn dứt ra chăng? Có lẽ vậy.
Lại một buổi sáng chán nản với những tiết học vô vị. Quân bảo là vì nó lười học. Cũng đúng thôi thì từ trước đến giờ nó đã bao giờ thích học đâu. Không phải vì ngu dốt gì, chẳng qua là lười, có chăng thì cũng là học hành theo ngẫu hứng. Một khi thích thì sẽ làm, không thích thì bỏ đấy.
Thôi thì ngồi đây cũng chỉ làm chật lớp, coi như là giải phóng mặt đường, nó lại len lẻn trốn tiết. Xem nào, xuống phòng y tế thì ko được, cô y tá ở đấy đã quá quen mặt nó rồi. Lang thang thì thể nào cũng bị thầy Hà Mã tóm. Tình hình này chỉ còn thư viện thôi. Ừ thì chấp nhận được dù sao ở đó yên tĩnh vả lại có sách báo linh tinh, có thể dùng làm công cụ giải khuây. Và thế là con bé lết xác xuống thư viện.
Thư viện, trong mắt Thiên Anh, là một thế giới mà nó không được chào đón. Lý do? Trong khoảng thời gian này, ở nơi đây chủ yếu là sinh viện khối đại học. Học sinh cấp 3 thì còn đang trong lịch học bắt buộc trên lớp. Chính vì vậy sự xuất hiện của nó ở nơi đây là một minh chứng hùng hồn ột tội nhân cúp học. Từng bước đi của nó đều khiến mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Cả cô thủ thư cũng thế nốt. Nó thấy hơi khó chịu. Tránh đi những cái nhìn soi mói đó nó bước nhanh vào những kệ sách đồ sộ ở nơi đây. Hàng trăm gáy sách với đủ màu sắc chủng loại nối đuôi nhau chạy dài. Nó lướt qua với sự thích thú kì lạ. Mùi giấy cũ ngai ngái quện với mùi trà hoa nhài của cô thủ thư