Cả ngày hôm nay có lẽ điểm sáng duy nhất đối với Thiên Anh chính là sự trở về của Lạc Thiên. Nó không biết anh đã làm gì và đi đâu nhưng với những gì Lạc Thiên đã làm cho nó trong thời gian trước thì có lẽ cũng có thể coi nhau là bạn bè. Hơn nữa nếu gở mồm, có chuyện gì bất trắc xảy ra giữa nó và Quân hay giữa nó và đám bạn Quân và đặc biệt là với kẻ ai cũng biết là ai, nhân vật trung tâm từ sáng tới giờ - Thuỳ An thì chí ít cũng có người ở bên phe nó. Phải không nhỉ? Có lẽ vậy?
5 00 PM
Thiên Anh và Quân đang ngồi trong một quán café nhỏ. Nếu anh để ý thì nó vừa thở phù. Lý do? Đây là khoảng thời gian duy nhất trong ngày nó và Quân ở bên nhau mà ko có ai đó chen vào. Và hiện giờ nó đang rất phân vân không biết có nên hỏi về mối quan hệ giữa Quân và Thuỳ An hay sẽ trốn anh đi đón Lạc Thiên tại sân bay. Dù sao thì Quân ko ưa Lạc Thiên. Nó không biết vì sao? Không phải là ghen tuông đơn thuần, giữa họ còn cái gì đó mà nó chưa rõ lắm.
- Minh Quân.- nó cất tiếng gọi
Ngay lập tức Quân buông chiếc điện thoại trên tay xuống nhìn nó
- Anh đang nhắn tin cho ai mà chăm chú vậy?
Nhấp một ngụm café chiều anh mới lên tiếng
- Thuỳ An.
“ Thuỳ An. Lạy chúa. Dĩ nhiên rồi”
Sau màn tự an ủi mình trong lòng nó cũng mạnh dạn hỏi thăm
- Anh và chị ấy là gì?
- Bạn.- Quân vẫn thản nhiên nhắn tin
Nó phật ý và lườm anh một cái nhưng Quân vẫn ko hay biết gì
- Anh thấy chị An thế nào?- giọng nó bắt đầu chanh chua hơn
Tuy vậy, Quân vẫn chưa nhận ra
- Thì xinh đẹp và tốt bụng
“ À vâng, còn tôi thì xấu xí và xấu bụng”
Nó đã chán cái trò này và cảm thấy bực bội. Nhìn vào đồng hồ, hơn 5h, dù ko phải muộn nhưng cũng ko còn sớm để về. Nghĩ vậy nó toan đứng lên thanh toán thì tiếng chuông gió treo ở cửa ra vào quán café vang lên. Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
“ Lạc Thiên”
Con bé hoàn toàn ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh ở đây. Nó cứ nghĩ hôm nay mình đã bỏ lỡ mất buổi gặp mặt với anh rồi chứ. Nhưng trong lúc nó cứ nghĩ mình sẽ nở một nụ cười chào đón người bạn ấy thì đột nhiên một cô gái có nét gì đó hao hao với Thuỳ An chạy vội đến ôm lấy cánh tay Lạc Thiên, bọn họ trao cho nhau những ánh mắt thân tình.
“ What’s the hell?”
Ý nghĩ đó vang lên nhanh chóng trong ý thức con bé. Nó ko nhìn hai người họ nữa, ánh mắt cụp xuống và bắt gặp ánh nhìn Minh Quân. Có lẽ anh cũng ngạc nhiên, cũng có gì đó dao động trong đáy mắt nhưng ko phải dành cho Lạc Thiên như nó. Ánh mắt đó, dành cho cô gái đi cùng Lạc Thiên.
Trong khoảnh khắc đó mọi suy tính của con bé sụp đổ, sự xuất hiện của nàng babier doll này làm xáo trộn kịch bản từ trước đến giờ. Thiên Anh biết, câu chuyện ko thể đơn giản được như nó mong muốn nữa rồi. Và nếu, thật sự, thật sự có một cuộc chiến xảy ra, nó sẽ là một chiến binh đơn độc không phe cánh. Phải, có lẽ cũng đã đến lúc cầm kiếm một mình rồi.
Lạc Thiên và cô gái ấy bước gần đến chỗ nó và Quân. Trông mặt hai người họ thật tươi tỉnh và hạnh phúc, ko như nó và Quân, cứ ngây ra như phỗng.
- Sao hả, ngạc nhiên không?
Nó vẫn ngây ra nhưng chí ít cũng đã ý thức lại được tình hình, dù phản ứng còn chậm
- À à à…, có chút ngạc nhiên.- vừa nói Thiên Anh vừa nhìn cô gái bên cạnh Lạc Thiên
- Nghe nói hai người là một cặp, ban đầu anh còn ko tin nhưng giờ thì ok rồi.- Lạc Thiên nháy mắt với nó.- còn bây giờ, xin giới thiệu với em, người yêu anh, Người đẹp Thuỳ Trang.
Khóc hay cười. Chọn đi. Thật sự nó ko biết mình đang làm gì và phải làm gì nữa. Sốc ko? Có sốc? Ngạc nhiên ko? Có ngạc nhiên? Thiên Anh đoán nếu mình là con tắc kè hoa thì chắc chắn trong tình trạng này sẽ bị ung thư da vì ko biết nên biểu hiện màu gì cho phải. Con bé nhìn xuống Quân cầu cứu nhưng có vẻ anh còn thảm hơn nó. Hình như anh đang tức giận cái gì đúng ko?
- Minh Quân, lâu lắm mới gặp lại. Anh khoẻ chứ.- Giọng cô gái có tên là Thuỳ Trang nhẹ nhàng vang lên.
“ À mà khoan, lâu lắm mới gặp. Có nghĩa là