Nàng khoé miệng cười lộ ra đắc ý.
Từ từ bước vào trong.
Đứng trước mặt Châu Anh: " Gặp lại rồi ".
Nàng quay sang hành lễ, hiên ngang đứng giữa Đại điện.
Hoàng Thượng mở to mắt, sau lại trầm giọng: " Ngươi vẫn còn sống? ".
" Nhi thần mạng lớn không chết, cũng không cam bị người ta hạ độc ".
" Nói, ai hạ độc ngươi? ".
Nàng tới gần, dùng sức đẩy ngã Châu Anh: " Thái tử phi ".
Châu Anh bộ mặt uất ức: " Không phải ta, muội vẫn còn đứng ở đây.
Sao lại nói ta hạ độc muội ".
Thái tử đến đẩy nàng một cái, đỡ Châu Anh đứng dậy.
Nàng mất đà lui ra sau, nhưng không ngã.
Cúi đầu: " Bệ hạ, hôm qua lúc nhi thần đang trong phòng giam hối cải.
Có một tì nữ đi vào, trùm mặt kín mít còn ho lên mấy tiếng.
Không nói lời nào đưa đồ ăn vào trong.
Nhi thần thấy nàng ta kì lạ, bắt nàng ta quay đi, nhanh tay đổi lại giỏ cơm đã chuẩn bị sẵn.
Mới thoát được một mạng.
Nữ nhân này thấy con đã ăn, quay lại cởi khăn che ra.
Không ai khác là Viên Châu Anh ".
Hoàng Hậu sắc mặt thay đổi: " Ngươi chẳng lẽ lại biết sẽ có người hạ độc mà chuẩn bị? Lục Vương phi ngươi cũng quá cẩn thận rồi ".
" Chuyện lần trước đã giúp Nhi thần cẩn thận hơn.
Hôm nào cũng nhờ Lịch Hà và Nhan Hi chuẩn bị trước đồ ăn và nước giấu đi.
Nếu không phải cẩn thận, một Vương phi nữa lại bị hại chết rồi ".
Viên phu nhân lao ra: " Câm miệng cho ta, ngươi hại chết Di Giai.
Còn ở đây nói mấy lời vô sỉ ".
Nam Dinh lên tiếng: " Nhị vương phi không phải do Lục vương phi giết.
Cây trâm ấy là do ta trộm của người, mang đến cho Thái tử phi ".
Mọi người bị lời này làm kinh ngạc.
Đổ dồn về nhìn Châu Anh.
" Ngươi nói thật? ".
Hoàng Thượng nhìn Nam Dinh.
Nam Dinh cúi đầu: " Đều là thật ".
Thái tử cũng bất động quay lại nhìn.
Châu Anh chạy lại quỳ sụp xuống: " Di Giai là muội muội ruột của Nhi thần.
Sao nhi thần có thể ra tay với muội ấy ".
Hoàng Hậu cũng bênh vực nàng.
Viên Liễu cười, nhìn nàng ta: " Hôm ấy tỷ bị ngã suối ướt hết đồ đạc, rốt cục là suối nào vậy? ".
Nô tì thân cận kia nghe vậy giật mình: " Là một con suối gần hang động, có một cây cổ thụ lớn trên đầu nguồn ".
Trọng Luân đứng ra: " Hôm ấy ta đứng ngay trên đầu nguồn, đúng là có nhìn thấy ngươi.
Nhưng còn Thái tử phi thì không a ".
Nữ tì kia xanh mặt, ấp úng.
" Bệ hạ, mạt tướng hôm ấy đang thưởng cảnh từ trên đầu nguồn thấy nữ tì này dùng một tàu lá lớn múc nước đi vào sau bụi cây.
Tuyệt nhiên không thấy ai ngã xuống suối ".
Hoàng Thượng đập bàn: " ngươi còn gì để nói ".
Châu Anh mặt tái mét: " là nữ tì kia làm ta bị ướt, ta đành nói vậy để nàng ta không bị phạt ".
Tuấn Triết đứng dậy, đến trước mặt nữ tì kia, nhìn chằm chằm nàng ta: " Một là nói thật, Hai là chu di cửu tộc ".
Nữ tì kia sợ hãi: " Nô tì khai.
Hôm ấy là...là nô tì múc nước lên rửa y phục cho Thái tử phi vì...y phục của người bị máu của Nhị Vương phi dây vào ".
Viên Liễu đến trước mặt Châu Anh: "