" Liễu Liễu, dậy rồi sao? ".
Vĩ Thành bước vào, trên tay cầm theo một giỏ đồ.
Viên Liễu nhìn chàng, chạy tới: " Thành Thành, khỏi rồi ha.
Hôm qua ngươi nằm ngoài đường làm ta sợ muốn chết a ".
Vĩ Thành cười nhìn nàng, gật đầu.
Kéo nàng đến cạnh vách đá, mở giỏ lấy ra hai cái bánh bao.
" Ăn đi, hôm qua chắc ngươi vất vả lắm ".
Viên Liễu cũng đói rồi, đón lấy ăn.
Cái bánh bao lớn nàng phải dùng hai tay cầm.
Vĩ Thành nhìn nàng ăn, nàng đói nhưng vẫn ăn rất bình thường.
Không gấp gáp, ăn như để thưởng thức.
" Ngon không? Nếu đói ăn cả cái này đi ".
" Không cần, ngươi mới khỏi bệnh nên ăn đi ".
Vĩ Thành cũng cầm lên ăn cùng nàng.
Chàng quay qua thấy nàng ngồi duỗi chân, liền thấy lạ: " sao lại ngồi duỗi chân như vậy, không sợ đất trong hang làm bẩn y phục ngươi sao? Liễu Liễu ".
Viên Liễu lắc đầu, phủi phủi chân.
Nàng thu chân lại, nhíu mày nhăn nhó.
Vĩ Thành thấy vậy, lo lắng: " bị thương? ".
Nàng cũng không phủ định: " vết thương cũ thôi ".
Vĩ Thành bảo nàng kéo lên cho hắn xem.
Nàng ban đầu hơi ngại nhưng thấy hắn quyết tâm vậy cũng đành kéo lên.
Nàng kéo qua đầu gối.
Lộ ra những vết tím trên đôi chân nhỏ.
Vĩ Thành đau lòng nhìn chúng: " không bôi thuốc, không sợ thành sẹo
sao?".
" không có thuốc ".
Chàng nghe lời này tim như có gì đâm vào.
Sao lại có một người cái gì cũng không có như vậy? Vậy mà hôm qua lại dùng mọi cách để cứu chàng.
" Là ai làm?".
Chàng biết nàng giỏi leo trèo.
Sẽ không đến mức ngã thành ra thế này.
" hôm đó trốn ra ngoài, bắt gặp lính canh nên hoảng sợ ngã a ".
Nói xong nàng kéo váy xuống, tiếp tục ăn.
Vĩ Thành kêu nàng ở lại hang để đi mua thuốc.
Nàng cũng gật đầu.
Chàng đi xuống phố, tìm hiệu thuốc gần Viên phủ.
" Chủ quầy, ta có thể hỏi ông vài câu không?".
Chủ quầy đang vắng khách nên đáp được.
Vĩ Thành giọng bé lại: " Ta nghe nói Viên phủ có Tứ tiểu thư bị bệnh nặng, nàng là bệnh gì? ".
Chưởng quầy nghe vậy cũng khởi lởi: " bị bệnh gì chứ, nàng ấy lúc nào cũng trốn phủ ra ngoài.
Rất nhiều lần đi qua quầy của ta.
Chuyện này ai gần đây cũng biết nhưng không dám đồn xa a ".
Vĩ Thành khẽ nhíu mày: " vậy sao lại đồn nàng bệnh ".
" Cái này ta không rõ a.
Chỉ là vài hôm trước nghe nói Đại tiểu thư về, Nhị tiểu thư liền trước mặt bao người hại nàng ngã vào đường sỏi ".
Ông khẽ thở dài: " ta gặp nàng vài lần khi nhỏ, thông minh sáng dạ.
Từ khi mẫu thân mất chắc nàng sinh tâm bệnh không muốn gặp ai.
Mới ngày ngày trốn trong phủ a ".
Vĩ Thành nghe đến đây liền hiểu vì sao lúc nào cũng thấy nàng tích cực vậy.
Là do nàng không có ai mà than vãn, phải tự đối mặt.
Chàng mua dược liệu, cúi đầu đa tạ chủ quầy.
Vĩ Thành quay lại, thấy nàng đang ngôi im bên trong.
" Thành Thành, về rồi ".
Nàng cười nhìn chàng.
Vĩ Thành đi vào, bôi thuốc lên cho nàng.
" Đau nhiều không?".
" Chịu được, không sao hết ".
Vĩ Thành nhìn gương mặt nhỏ của nàng.
Biết nàng sống cô đơn thế nào.
Cũng không biết nên khuyên ngăn sao.
Bôi thuốc xong xuôi, Viên Liễu muốn quay về phủ.
" Chân ngươi như vậy còn muốn bật tường nhảy vào?".
Vĩ Thành lấy một cái khăn đeo lên cho nàng: " ta đưa ngươi về, ta và ngươi che mặt đi sẽ không ai nhận ra ".
Nói xong chàng bế Viên Liễu lên, đi về hướng Viên phủ.
Ngôn Tình Sắc
Đến tường sau Viên phủ, chàng đặt nàng xuống trước.
Xác định không có ai mới bật nhảy bế nàng vào.
" Thành Thành, ngươi đi mau.
Đừng để phụ thân biết ".
" Được ".
Chàng dúi vào tay