Sáu ngày sau,1 đội quân tinh nhuệ nhanh chóng tiến về phía khách điếm.
Đoàn ngựa vừa dừng đã thấy 1 bóng dáng hắc y nhân nhanh chóng xẹt vào,lão bản của khách điếm thấy khí thế uy nghiêm của người này cộng thêm trên người tràn đầy tử khí thì không khỏi rum rẩy,bước ra tiếp đón
-Khách quan cho hỏi...
Vương Tử Nhan hừ lạnh 1 cái không nói gì,trực tiếp bước vào trong
-Khách quan!!
Lão bản vừa tính ngăn cản thì 1 thanh kiếm đã liền kề ngay cổ
-Cản ta,chết!
Lão bản sợ đến mức gần như tè ra quần,cũng may Vạn Trương Hàn đã kịp thời giải vây cho lão,hắn bước tới trước Vương Tử Nhan,chắp tay:
-Vương đại tướng quân!
-Tuyết Cơ đâu?
Vạn Trương Hàn ngạc nhiên vô cùng,đại tướng quân vừa đến liền hỏi muội muội hắn,đáng lẽ ngài ấy phải lo cho an nguy của hoàng thượng hơn chứ,đằng này...
-Bẩm,muội muội đang ở trên phòng,ta dẫn ngài đi!
...............
Cốc Cốc Cốc _
-Vào đi!
Phụng La vừa mới giỗ Tuyết Cơ vào giấc ngủ xong,đang đắp chăn lại cho nàng thì Vạn Trương Hàn đẩy cửa ra để Vương Tử Nhan bước vào
-Hoàng thượng!
Phụng La đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắc y trước mắt,nàng đoán chắc nàng ấy trong vòng 6 ngày đường đã đến được đây,hẳn là phải cưỡi ngựa không ngơi nghỉ,mà nguyên nhân chính chắc chắn là vì nàng ấy lo cho Tuyết Cơ mà thôi.
-Ngươi cũng đến rồi??!muốn nhìn nàng ấy,cứ đến nhìn 1 lát đi!
Vương Tử Nhan cũng không ngần ngại bước đến bên Tuyết Cơ,đau lòng nhìn thân ảnh gầy yếu đang nằm trên giường
-Nàng ta đã không sao,ngươi không cần lo.
-Vậy ta cũng yên tâm!hoàng thượng ta có vài lời muốn nói không biết có thể kiếm 1 chỗ cùng tâm sự hay không?
-Được.
...........
Trên một cánh đồng hoa gần đó,1 đen 1 trắng đang đứng đối diện nhau,họ vẫn là bằng hữu thân thiết khi xưa nhưng lại vì điều gì bỗng chốc trở nên có phần lúng túng như vậy,Vương Tử Nhan cất lời:
-Hoàng thượng,người không bị thương ở đâu chứ??
Phụng La đột nhiên cười nói:
-Ta tưởng ngươi chỉ lo cho mỗi 1 người thôi chứ!
-Ta dù sao cũng là bằng hữu cùng nhau lớn lên bên cạnh người ,sao lại không lo cho người được !
-Ngươi xem,ta rất khỏe,không sao!!
Phụng La giang hai tay lên,xoay 1 vòng cho Tử Nhan thấy ...động tác hệt như lúc xưa còn nhỏ, khi cả hai luyện võ công bị thương,cả hai vẫn hay hướng đối phương làm như vậy.
Chợt mắt Tử Nhan liếc thấy 1 chiếc túi hương bên hong của Phụng La đang đong đưa, tim hắn chợt thắt,ban nãy trên đầu nằm của Tuyết Cơ hắn cũng thấy 1 cái y như vậy!
-Người cùng nàng đã tiến triển tới mức nào?
Phụng La vẫn nhàn nhạt cười,nàng đáp:
-Có thể tới mức trao cả tính vật!
Phụng La từ nhỏ đã là người quan sát đối nhân rất tỉ mỉ,nàng liếc thôi cũng biết vừa rồi Tử Nhan đang liếc nhìn gì,sẵn bây giờ nàng cũng muốn cho nàng ấy biết Tuyết Cơ là nữ nhân của nàng!
Tay Vương Tử Nhan nắm chặt,cõi lòng đau nhói không thôi!nàng biết nàng không có tư cách để xen giữa hai người họ,nhưng liệu tình cảm mà Phụng La giành cho Tuyết Cơ bằng bao nhiêu phần mà Tuyết Cơ đã giành cho nàng ấy?Nàng không muốn lại phải chứng kiến Tuyết Cơ phải đau buồn,huống chi vì Phụng La mà Tuyết Cơ lại bị thương như thế,thân ngọc ngà của nàng ấy phỏng đoán từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ có 1 bết bầm đừng nói gì đến 1 vết thẹo!
-Người nhắm có thể cho nàng được hạnh phúc bao nhiêu?
Phụng La nghiêm mặt,thôi không cười,nàng nhìn thẳng vào mắt Tử Nhan khẳng định
-Có thể hơn chứ không thua ngươi!!!ta nghĩ chuyện cấp bách bây giờ Vương tướng quân nên nói tới không phải là chuyện nhi nữ thường tình này mới phải!
Nói rồi Phụng La quay lưng tính rời đi,nàng sợ Tuyết Cơ dậy sẽ không thấy được nàng nhưng...vừa đi được vài bước,nàng lại bị 1 câu nói của Tử Nhan làm ngưng động
-Tú Nguyệt đã trở về....
muội ấy 10 ngày trước đã trở về cung!
Phụng La xoay người lại nhìn Vương Tử Nhan nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi!
-Muội ấy đã về?
-Đúng chính ta đã đưa muội ấy vào cung để chờ bệ hạ trở về!
Phụng La im lặng không nói gì ,ánh mắt chỉ thoáng hiện qua 1 tia phức tạp!thấy vậy Vương Tử Nhan mới tiếp tục
-Vậy sau này,người lấy gì đảm bảo được sẽ cho Tuyết Cơ được hạnh phúc khi trong lòng người vẫn đang phân vân như vậy??
Phụng La phút chốc lấy lại nét mặt bình thản,ôn tồn bảo:
-Tại sao lại không?Nguyệt nhi đã về thì cũng không liên quan đến việc ta có cho nàng ấy hạnh phúc hay không,mọi chuyện là do ta quyết chứ không phải ai khác.
-Vậy còn tính mạng của nàng ấy,người cũng không màng sao?
Câu nói này thật sự mới là mũi tên đâm thẳng vào tim của Phụng La, nàng cũng tự hỏi bản thân mình nhiều lần như vậy,vậy còn mạng sống của nàng ấy...???ngày hôm đó nàng ấy bị thương,nàng đã tự hỏi liệu sau này nàng có thể đảm bảo không để nàng ấy gặp phải nguy hiểm nữa không khi chính bản thân của nàng cũng không chắc giữ được mạng khi bao nhiêu thế lực mưu phản đang vây lấy nàng!
Vương Tử Nhan lại nói:
-Nếu bệ hạ thật tâm yêu nàng ấy vậy nỡ để nàng ấy gặp nguy hiểm sao?yêu 1 người là nên ích kỉ như vậy sao?tại sao phải cuốn lấy 1 người đơn thuần và trong sáng như nàng ấy vào 1 cuộc chiến cung quyền đẫm máu như vậy!?nàng ấy vì người mà bị thương người không đau sao?
Phụng La không nói gì chỉ tiếp tục quay lưng bước
Hoàng thượng, nếu như đoạn tìn cảm này chưa quá sâu sắc ta hy vọng người có thể đưa ra 1 câu trả lời cho người cũng như cho cả Tuyết Cơ, đừng để nàng ấy càng lún càng sâu,đừng làm nàng ấy phải đau khổ!!!
Phụng La gương mặt thoáng buồn,nàng không quay lại nhìn Tử Nhan,đáp:
-Trẫm tự có quyết định của mình!!
Chỉ dựa vào cách xưng hô Vương Tử Nhan cũng biết bản thân đã đụng quá nhiều đến giới hạn của Phụng La,nên nàng ấy mới xưng hô như vậy ngụ ý nàng ấy là vương và nàng là quân,thật chất nàng không có tư cách để chen vào!vì vậy Tử Nhan chỉ biết im lặng đứng nhìn theo không nói 1 lời nào nữa!
...............
Tuyết Cơ tỉnh dậy thì dáo dác nhìn xung quanh,lúc này Hà Yên Bác mới bưng 1 chén gà tiềm vào hào hứng nói:
-Tuyết muội,muội xem ta tự tay vào bếp hầm cho muội đó nha!ăn mau kẻo nguội nè,bồi bổ lại khí huyết!!!
Tuyết Cơ ngao ngán nhìn Hà Yên Bác
-Muội đã nói nhiều lần, muội không ăn thịt được mà!
-Ấy chết ta quên mất!
Hà Yên Bác gãi đầu cảm thấy áy náy vô cùng,hắn cười xấu hổ nói:
-Hay là muội dùng 1 chút thôi,đây dù sao cũng là tâm ý của huynh mà với lại muội chỉ ăn rau sao bồi bổ cơ thể lại được!
-Muội không ăn đâu,huynh đem ra đi!
Đang lúc đẩy qua ,đẩy lại thì 1 bóng đen lướt vào!
-Nè nè nè...ngươi là ai