Đêm đã đến,Phụng La mệt mỏi vì đống tấu chương,vươn vai đứng dậy tính về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi thì một khúc nhạc du dương từ đâu bay đến....Phụng La ngơ ngẩn,vô thức được tiếng đàn đưa lối đến Trúc Đình viện!
Bên trong,một bóng dáng xinh đẹp,thướt tha uyển chuyển bên dưới ánh trăng mờ ảo đang gãy đàn,tuy chỉ nhìn được bóng lưng cũng đủ làm mê mẩn tâm trí bất cứ ai...
Vạn Tuyết Cơ cứ như hằng nga trên cung trăng đang lạc lối đến dương gian để tìm vui,vẻ đẹp của nàng dù chỉ là bóng lưng cũng đủ làm Phụng La...tim chợt khẽ rung nhẹ!
Đã bao lâu rồi ,tim nàng lại rụng động vì một nữ nhân???nàng đứng nghe đến mê mẩn,khúc nhạc vô tình đưa nàng trở về thời điểm năm năm trước,khi nàng chỉ vừa tròn 15 tuổi!
-Phụng La tỷ tỷ,đến đây bắt muội đi...
-Đừng chạy Nguyệt nhi,muội sẽ ngã mất!!!
Phụng La vừa dứt lời thì bóng hồng nhỏ trước mặt nàng đã vấp ngã,nàng nhanh tay chạy đến đỡ lấy nàng ta....
cả hai cùng nhau té xuống nhưng Phụng La vẫn gắt gao ôm chặt lấy Tú Nguyệt
-Nguyệt nhi,muội có sao không?có đau ở đâu không?
-hihi,có Phụng La tỷ tỷ bảo vệ,muội làm sao có chuyện gì được!
Phụng La sủng nịnh cốc đầu Tú Nguyệt,cười hiền hòa
-Dẻo miệng!
-Tỷ tỷ,sau này có phải tỷ vẫn sẽ bảo vệ muội chứ?
-Ta hứa,sau này có ra sao ta vẫn bảo vệ muội!
-Vậy ngoắc tay thề đi!!!
-Được!
Ánh mắt của nàng to tròn như ánh mặt trời chói sáng đầy tinh nghịch,đôi môi hoa đào cười rộ tựa nắng mai...bóng dáng ấy khi gãy đàn cũng hệt như người trước mắt,uyển chuyển và thướt tha!bóng dáng ấy,khuôn mặt ấy đã năm năm không gặp nay lại vô tình hiện lên trong đầu Phụng La qua thân ảnh người trước mắt....
Đang ngẩn ngơ bỗng một tiếng hát dịu dàng vang lên,lôi kéo linh hồn nàng về với thực tại.
????????????????????
-Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta...
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ,
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan.....Mà người vẫn như xưa,nữ nhân đa tình.
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
Nhân tình đã sớm thay đổi hình dạng
Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại......(trích họa bì)
????????????
Tiếng hát ngân nga man mác buồn như đánh vào tâm can của người nghe!người con gái trước mắt này mới hai hôm trước, đứng trước nàng không hề hoảng sợ!!!người con gái này đối đáp cùng nàng rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ bóng dáng của nàng ấy,giọng hát của nàng ấy lại mang một chút bi ai đến nỗi khiến cho người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà giỗ giành!nàng ta đang có tâm sự sao?tại sao chỉ mới 16 tuổi lại có thể đàn lên một khúc nhạc buồn tha thiết,có thể hát lên một cách rất hiểu tình như vậy!nàng ta đã biết yêu sao?vì ai mà nàng ta u buồn như thế?.....nhưng tất cả