????????????????????
Có con chuồn chuồn nhỏ
Đậu trên mũi 1 con cáo nhỏ
Cáo ta hắt xì mãi không thôi
Đưa tay cố bắt lấy chú chuồn chuồn nhỏ...
Nhưng chuồn chuồn ta lại nhanh hơn,bay đi mất!!????????????????
A Lạp Sa thấy Tuyết Cơ suốt ngày cứ ngồi lẩm bẩm hát những câu kì lạ như vậy,lòng nàng lại lo lắng Tuyết Cơ thật sự đã phát điên rồi sao?...nàng bước đến ngồi bên cạnh nàng ấy,Tuyết Cơ thấy A Lạp Sa đi đến thì cười
-Lạp Sa tỷ...
-Muội hát gì vậy???
1 bài hát mà ngày xưa, Phụng La ngu ngốc kia hay hát giỗ muội ngủ!
A Lạp Sa rưng rưng nước mắt
-Tuyết Cơ!!!
-Muội không sao!
Tuyết Cơ giả vờ tươi cười
-Tỷ yên tâm,muội đã hứa với lòng sẽ không làm đều gì ngu ngốc nữa vì muội có cảm giác Phụng La vẫn còn sống,nàng ấy vẫn luôn dõi theo muội!Lạp Sa tỷ hôm nay cùng muội đến thăm 1 người được chứ?
-Là ai?
-Thái hậu...
-Ừm..nhưng muội nhớ,muội phải thật bình tĩnh thì mới có thể an ủi được Thái hậu!
-Muội biết rồi!!!
Cả hai nhanh chóng đứng dậy cất bước đến Lãnh cung.
Nơi này vẫn cứ âm u, lạnh lẽo như trong trí nhớ của Tuyết Cơ, nhưng liệu nó có lạnh lẽo được bằng trái tim nàng lúc này?
Ngày mà chôn cất Phụng La, nàng cũng không dám tham dự vì nàng rất sợ,nàng sợ không biết sẽ phải đối mặt như thế nào!!
Ngay cả đến thăm Thái hậu nàng cũng không dám, vì nàng lại sợ nhìn thấy đôi mắt thập phần giống Phụng La kia,trái tim nàng sẽ đau đến chết mất....chần chờ mãi hôm nay, nàng mới có dũng khí quyết định đến đây!¡
Nàng còn đang đứng trước cửa bần thần trước cổng thì cánh cửa phòng đã bậc mở...Thẩm ma ma bước ra ngoài cung kính cuối chào
-Hai vị mời vào trong,Thái hậu đã chờ rất lâu!¡
Tuyết Cơ ngạc nhiên,Thái hậu biết nàng nhất định sẽ đến đây sao?không suy nghĩ thêm nữa,nàng bước nhanh vào.
Mai Hiểu Đồng thần sắc mệt mỏi vì mất ngủ,thân hình tiều tụy ngồi ở trên giường,trông bà như đang có bệnh trong người vậy...Thấy hai nàng,Mai Hiểu Đồng tính gượng đứng dậy thì Tuyết Cơ đã nhanh chóng tiến lại đỡ bà ngồi tựa vào giường...
Mai Hiểu Đồng bắt lấy tay của Tuyết Cơ vỗ vỗ rồi kêu nàng cùng A Lạp Sa ngồi xuống hai chiếc ghế đã được đặt sẵn bên cạnh!
Bà nhìn hai nàng hiền từ,khó khăn mở miệng nói:
-Ta rất cảm động vì cuối cùng con cũng chịu đến thăm ta,Tuyết Cơ!
Tuyết Cơ cảm thấy hơi áy náy bèn đáp:
-Con xin lỗi vì đến hôm nay mới tới thăm người,con sợ....
-Ta hiểu!!!là con không dám nhìn ta mà nhớ tới Phụng La!
Nghe nhắc đến Phụng La, tim Tuyết Cơ lại nhói...nàng gượng cười quay sang giới thiệu
-À...đây là Ngũ công chúa nước A Lạp Thiên_A Lạp Sa......,Lạp Sa tỷ, đây là Thái Hậu của Đại Hán!!
A Lạp Sa cung kính chắp tay
-Thái hậu!!
-Thì ra là A Lạp Sa công chúa,mới đây đã lớn như vậy... còn rất xinh đẹp!
-Đa tạ thái hậu quá khen!
-Khụ...khụ...
Mai Hiểu Đồng ho lên vài tiếng,Tuyết Cơ vội đứng lên vuốt lưng cho bà
-Thái hậu,người không sao chứ?người đã uống thuốc chưa?
-Ta không sao!Tuyết Cơ... Ta rất tiếc về việc của Phụng nhi!
Tuyết Cơ ngồi lại xuống ghế,cười buồn..
-Con mới phải là người nói câu đó ai lại để Thái hậu nói....,con cũng hy vọng người sẽ vượt qua được nỗi đau thương quá lớn này!
-Ta biết,nỗi đau thương này không chỉ riêng ta phải gánh chịu...Phụng nhi sống 1 đời luôn là thế,luôn nghĩ cho người khác,nên khi mất đi không ít người sẽ phải tiếc thương!và nhất là con...
-Thái hậu,nàng ấy chết là do con...có phải con thật sự là khắc tinh không,mọi người xung quanh con,ai cũng lần lượt bỏ con lại mà ra đi...
Tuyết Cơ không còn giữ được lòng mình òa khóc như 1 đứa trẻ,Mai Hiểu Đồng ôm lấy nàng vào lòng giỗ dành,bà cũng lẳng lặn rơi nước mắt.
A Lạp Sa không thể chịu đựng thêm tình cảnh đau thương này nên âm thầm bỏ ra ngoài chờ...trong phòng chỉ còn 1 già 1 trẻ ôm nhau mà khóc
-Con xin lỗi,con thật xin lỗi,tại con mà....
Mai Hiểu Đồng lau nước mắt cho Tuyết Cơ an ủi:
-Không phải do con,việc này cũng là do có người cố tình gây ra....ta không trách con...con càng không nên trách bản thân mình!
Tuyết Cơ nghe vậy cũng thôi không còn khóc,chỉ thúc thích
-Tạ Thái hậu!
-Haizzz ....thế gian tình, đầy đau thương!ta cũng đã từng đánh mất đi 1 người mà ta yêu thương rất nhiều,ta cũng hiểu được nỗi đau của con!!
-Ý người là tiên hoàng?
Mai Hiểu Đồng cười...
-Thật ra ta với tiên hoàng chỉ có duyên nợ làm phu-thê nhưng lại không hề tồn tại tình yêu,mặc dù tiên hoàng hết mực yêu thương ta,nhưng ta lại không thể trao trái tim cho ngài ...bởi vì người ta yêu cũng là 1 nữ nhân!
-Nữ nhân???
Vạn Tuyết Cơ ngạc nhiên vô cùng,hèn gì khi bà biết Phụng La yêu nàng lại không 1 chút quở trách...
-Ngạc nhiên lắm phải không?...bây giờ thì con hiểu,Phụng La có sở thích ái nữ giống ai rồi đó!!!....nhưng hai con lại may mắn hơn ta,trước khi mất nhau còn có thể hóa giải hiểu lầm,còn ta....
Tuyết Cơ nắm lấy tay bà,Mai Hiểu Đồng ráng ngăn nước mắt tuôn trào,bà hồi tưởng...
-Nhớ năm xưa khi lần đầu ta gặp nàng ấy trong cung,đó là 1 ngày chiều xuân rất đẹp,nàng ấy tựa tiên nữ,đứng trong gió khẽ vươn tay hứng những cành đào đang rơi...hình ảnh ấy ta mãi vẫn không quên!!nàng ấy quay lại thấy ta liền nhoẽn miệng cười,1 nụ cười tựa ánh ban mai sưởi ấm cho trái tim ta... ở nơi lạnh giá này!!!sau đó chúng ta làm quen với nhau,nàng ấy tính tình rất ôn hòa,nhân hậu,ai ai cũng điều yêu mến....ta từ nhỏ đã là thiên kim duy nhất của đô đốc đại nhân,ta luôn bị nhốt ở trong phủ để được đào tạo,rèn luyện "cầm kì thi họa","tam tòng tứ đức",mục đích của cha ta là sau này có thể cho ta vào cung để dự tuyển,trở thành phi tần bên cạnh hoàng đế!!!vì vậy tính cách của ta từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chỉ biết có qui củ ....nhưng từ khi biết nàng,nàng ấy đã đem đến cho ta 1 mùa xuân tươi mới hơn giúp mở ra cõi lòng băng giá của ta trong những tháng năm buồn chán!!!nàng là người rất thích phá luật,nhìn bề ngoài nho nhã nhưng tính cách bên trong lại rất nổi loạn!nàng hay bày ra nhiều trò kỳ lạ để tiêu khiển hay phá vỡ luật pháp ...lén cải trang thành thái giám cùng trốn ra cung vui chơi....từ từ giữa chúng ta nảy sinh 1 tình yêu rất đẹp,1 tình yêu trong sáng và thuần khiết!!chúng ta cứ lén lút như vậy cho đến khi cả hai cùng hạ sinh 1 tiểu công chúa,từ đó tình yêu của chúng ta mới bắt đầu xảy ra biến cố....
Vạn Tuyết Cơ chăm chú lắng nghe,nàng không ngờ 1 Thái Hậu đoan trang,chức cao vọng trọng như vậy lại cũng vì 1 nữ nhân mà yêu đến điên cuồng....Mai Hiểu Đồng cười bi ai rồi khẽ rơi nước mắt,tiếp tục nói:
-Ngày đó ...sau ba năm yêu nhau,nàng ấy mới tới tìm ta,vẻ mặt vô cùng buồn bã...nàng ấy muốn ta và nàng cùng nhau bỏ trốn khỏi hoàng cung,sống 1 cuộc sống tự do tự tại,vô lo vô nghỉ vì nàng ấy không muốn lâu lâu lại phải chứng kiến ta