"Thật đáng thương."
Bỗng nhiên,một bàn tay duỗi ra dưới ống tay áo rộng màu đen rồng bay lượn vòng, năm ngón tay trắng nõn thon dài mạnh mẽ, đầu ngón tay lạnh lẽo đẩy đi lớp tóc đen rối rắm dính mồ hôi, khẽ vuốt đôi má đào phấn tuyết.
Ý thức thiếu nữ đã sớm mê loạn hồi lâu mới lẩm bẩm, hàm răng cắn chặt cánh môi chậm rãi buông ra, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng, rụt rè nhìn người tới, muốn gọi hắn, lại bởi vì quá khẩn trương, một chữ đều nói không nên lời.
"A Ly của ta thật đáng thương, sao khóc thành như vậy rồi?"
Người tới đúng là phụ thân nàng, vương triều hoàng, Bạc Đình.
Lời nói đùa bỡn cợt không chút thương tiếc lại tà tứ mà tứ lệ, một ngón tay nâng cái cằm của nàng, lạnh lùng nhìn đôi môi bị cắn của nàng, oánh nộn hồng nhạt thấm máu đang run rẩy, đó là một loại mảnh mai cực kỳ trêu chọc nam nhân.
Bạc hoàng liếm liếm môi khô ráo, lạnh lùng trong mắt càng thêm sâu.
"Ngoan bảo, phụ hoàng đã tự tay mình băm hắn, ngươi muốn nhìn sao? Ừm, đừng sợ, hắn còn sống, bất quá hắn thấy bộ dáng ngoan bảo, vi phụ liền móc đôi mắt hắn rồi."
Hoa Ly ngạc nhiên run lên, cái cằm ướt đẫm mồ hôi tuột khỏi tay phụ hoàng, lại rơi vào trong bộ lông cáo, sợi lông tơ tuyết sắc phủ gần hết khuôn mặt, nỗi sợ hãi sâu thẳm thổi quét khoái cảm tăng lên, hô hấp mỏng manh kiều xúc.
Bởi vì sợ hãi, nhiệt lưu giữa chân tâm càng ngày càng chảy, đau đớn mà không dám phóng thích nước tiểu, co nhẹ dương v*t giả nhét chặt vào trong lỗ mẫn cảm, kích thích đau thật sâu.
Hôm qua có người vào nhầm trong điện, nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nhốt trong lồng chim hoàng kim, hắn kinh nhiếp, hắn say mê, hắn cố gắng cứu nàng, đáng tiếc...!
"Vi phụ không thích A Ly cười với người khác, mà ngươi không chỉ cười với hắn, mà còn nói chuyện với hắn."
Hắn phẫn nộ lời nói hơi dừng, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Ly chuyển hướng về phía mình, nhìn đôi mắt đẹp trong veo như nước đang hoảng sợ, hắn trở nên hưng phấn không kiềm chế, bàn tay to đi xuống nhẹ nhàng, bắt được cổ trắng