Không kịp trở về cũng không sao, dù sao vốn dĩ nàng cũng chẳng muốn trở về.Tuy rằng… Những người khác trong quận thành sẽ không nghĩ như vậy.Tạ Minh Cẩn nghĩ về một số cố nhân, không khỏi bật cười.Kỳ thật thời niên thiếu của nàng ở quận thành cũng không lâu.Những cái đó so với thời gian ở đô thành khó có thể quên được.————————Tạ Minh Cẩn không ngờ mình đã tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, một hồi sau mới nghe được tiếng mưa bên ngoài đang nhỏ dần, nhưng lại có sấm sét ầm ĩ. Sắp có trận mưa thứ hai sao?Nhìn thoáng qua bên cạnh thì thấy Thược Dược đã ngủ say trên chiếc giường nhỏ, nàng cẩn thận phủ thêm một lớp áo bên ngoài rồi bước ra cửa. Vốn là đã có chút mê man, mệt mỏi, gió mang theo chút hơi lạnh và hơi thở của núi rừng, làm cho nàng có cảm giác mới mẻ, đột nhiên cảm thấy thật thanh tỉnh.Cũng nhân lúc tia chớp xuất hiện, nàng nhìn thấy được cảnh tượng mông lung ở ngọn núi đằng xa.Đột nhiên nàng ngẩn ra, tuy hẻo lánh, nhưng hôm qua mưa to làm nàng không rảnh rỗi quan sát chi tiết. Bây giờ khi ánh chớp lóe lên, nàng liền nhìn thấy phía sau cánh rừng có một hồ nước không lớn không nhỏ, bên trên mặt hồ nước có một đoàn màu trắng lơ lửng, phía trên đầu là từng tia chớp lóe hiện, cũng không biết nó là cái gì, bởi vì không thể nào nhìn rõ được.Tạ Minh Cẩn xoa nhẹ hai mắt, nhìn kĩ lại lần nữa, thật sự đó là một bóng người màu trắng.Vừa nhìn liền cảm thấy vừa đột ngột lại u ám, hơn nữa phía ngoài bóng trắng kia còn có một tầng ánh sáng mờ nhạt, làm cho da đầu người tê dại, cảm thấy rất thần bí quỷ dị.Quỷ? Quỷ nước sao?Hơn nữa... Đó là cái gì?Cây cối sợ hãi, hình ảnh mờ ảo lóe lên.Tạ Minh Cẩn nghi ngờ, nhưng rất nhanh ánh sáng sấm sét vụt qua, tầm mắt lại u tối. Nàng không đánh giá chính xác cái bóng vừa loé lên trong rừng có phải dã thú hay không.Dã thú xuất hiện trong rừng cũng không phải chuyện lạ, chỉ là khoảng cách này hơi gần khách điếm một chút, hơn nữa cái bóng màu