Thược Dược mở cửa ra lấy tờ đơn từ tay Tất Thập Nhất, nàng ta liếc mắt nhìn tờ đơn một cái rồi trợn trừng mắt, sau đó mới đưa cho Tạ Minh Cẩn.Tạ Minh Cẩn nhìn tờ đơn trong tay, nàng không hề tức giận như Thược Dược, chỉ bình tĩnh nói: "Bề ngoài thoạt nhìn là bổ máu, nhưng thật ra sẽ khiến thân thể ta càng thêm suy nhược đến không thể bồi bổ lại được, rồi cuối cùng chỉ càng mau chết sớm sao."Nàng không phải đang hỏi hai người họ, mà giống như tự nói chuyện một mình.Hai người cũng không dám nhiều lời.Tất Thập Nhất cúi đầu đứng ở ngoài phòng, cũng không nhìn người bên trong phòng mà chỉ nói: "Chuyện ngài căn dặn đã làm xong.""Làm gì?"Thược Dược kinh ngạc hỏi."Cũng không có gì." Tạ Minh Cẩn rút từ trên kệ sách ra một phong thư hôm qua còn chưa kịp xem, nàng qua loa nói: "Chỉ là bảo Thập Nhất tháo một, hai cái đinh quan trọng trong bánh xe ngựa của các nàng mà thôi."Thược Dược: "..."Lúc đầu thì cổ xe ngựa kia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đến nửa đường thì sẽ không đi được nữa."Nếu xe ngựa bị hỏng ở nửa đường, phía trước sẽ không có thôn mà phía sau cũng không có nhà trọ, các nàng nhiều người như vậy sợ rằng lúc đến được trạm dịch... Không chừng còn có thể gặp khó khăn."Nghĩ tới mấy bà ma ma vênh váo hống hách kia phải ôm cái cơ thể béo gầy của mình thở hồng hộc đi trên đường lớn hoang vắng. Mấy năm nay các nàng đi theo lão phu nhân được sống trong nhung lụa, cho nên với thể lực của các nàng chỉ sợ có đi đến đêm cũng chưa đến được trạm dịch, phải ăn ngủ ngoài trời.Nghĩ đến đây, Thược Dược không kìm được thở dài một hơi, nàng tỏ vẻ đồng cảm: "Thật là đáng thương... Tuổi các nàng cũng không còn trẻ nữa."Sau đó nàng lại không kiềm được nữa mà bật cười.Tạ Minh Cẩn cũng thở dài, tỏ vẻ oan ức: "Cũng đâu thể trách ta được, ai bảo nàng ta dám véo ta chứ."Nàng xoa nhẹ vệt đỏ còn lưu lại trên cổ tay mình, nở nụ cười. Nhưng khi nhìn thoáng qua phương thuốc trong tay, nụ cười lại nhạt đi.Đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng tổ mẫu vẫn còn nhớ nhung nàng mà.Thực ra, không cần làm đến vậy.Tổ mẫu không muốn nàng trở về, nhưng kỳ thực nàng cũng không nghĩ sẽ trở về....Con đường lớn trước nay đều hoang vắng, trên đường lại có rất nhiều cái hố không lấp. Nhưng những năm