Sau khi Thủy Linh, Thủy Tâm rời đi rồi Nhạn Tri Thu mới thở phào nhẹ nhõm, cô nằm lăn ra giường một cách đầy thoải mái. Dù chưa biết cái tên Tịch Bách Phàm đó như thế nào nhưng với suy nghĩ lạc quan của mình Nhạn Tri Thu cũng chẳng lo lắng là mấy, cô cứ ung dung tận hưởng không gian riêng chẳng suy nghĩ sâu xa gì, ở ký túc xá còn một phòng năm người, nơi này một mình một phòng chẳng phải quá tốt hay sao? Huống chi Tịch gia cũng có vẻ là nhà giàu có, chắc chắn cô cũng không đến nổi phải ăn uống kham khổ.Cứ nghĩ linh tinh thế mà Nhạn Tri Thu thiếp đi lúc nào không hay, cô nào biết được có một cơn gió từ phía bên ngoài cửa sổ khẽ mở làm lay động những ngọn bạch lạp bên trong phòng.Sau đó có tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, hai bóng người từ từ đi vào trong phòng.“Nhậm Yên, ngươi nói cô gái này chính là vợ mới cưới của ta à? Sao lúc đầu trước khi cưới vào cửa nghe bảo rằng cô ta rất hồ nháo kia mà, làm loạn hết cả lên, còn bỏ ăn bỏ uống đòi sống đòi chết. Bây giờ lại có vẻ thản nhiên thế này, có vẻ như còn ngủ rất là ngon nữa! Có nhầm người không?”Người tên là Nhậm Yên với vóc người nhỏ bé đi đến gần giường tân hôn, liếc mắt nhìn Nhạn Tri Thu đang thoải mái nằm hình chữ đại trên giường ngủ say sưa khẽ gật đầu.“Thiếu gia, quả thật chính là Tam Tiểu thư của Nhạn gia - Nhạn Tri Thu, không lẫn vào đâu được! Tôi đã gặp cô ta mấy lần rồi!”“Hừ, nữ nhân này trông cũng xinh đẹp đấy! Quả thực uổng phí khi gả cho một người tàn phế như ta đây, chẳng trách cô ta có thái độ căm ghét ta đến như vậy!”Nhậm Yên hoảng sợ nhìn vẻ mặt thâm trầm khó dò của chủ nhân mình.“Thiếu gia định thế nào ạ? Có cần phải xử lý như những Thiếu phu nhân trước hay không?”Tịch Bách Phàm giơ tay lên, lắc đầu khẽ.“Khoan đã, chờ một thời gian hẵng ra tay. Dù sao Nhạn gia cũng đang là đối tác quan trọng của chúng ta trên thương trường, còn có giá trị lợi dụng!”“Vâng, Thiếu gia.”Nhậm Yên có phần khó hiểu, Tịch Bách Phàm trước giờ chưa từng mềm lòng với nữ nhân, bình thường cũng rất dứt khoát ra tay. Tịch gia đã qua bảy đời Đại Thiếu phu nhân, chẳng ai trụ được quá một tuần cả. Người thì bị vẻ mặt xấu xí của Tịch Bách Phàm dọa chạy, người lại kinh hoảng trước tính cách điên cuồng của anh ta, có người lại bị bức bách cả gia sản tiêu tan trong một đêm sống không bằng chết. Dù chủ động hay bị động đều bị Tịch Bách Phàm bức ra đi, thê thảm không thể nào kể siết.Một phần do tâm lý bị kỳ thị xa lánh vì ngoại hình trước đây do