Nhạn Tri Thu chọn một chiếc váy đen ôm sát thân hình nhỏ nhắn, chân mang giày thể thao, tóc buột lên gọn ghẽ làm lộ gương mặt tròn trĩnh được trang điểm nhẹ nhàng.“Này, hôm nay cậu hẹn hò à, ăn mặc nhìn chải chuốt thế, khác hẳn mọi khi!”Từ Mộc Qua tò mò hỏi, hiếm có ngày mà nhìn thấy Nhạn Tri Thu không ở nhà như thế này.“Đúng vậy, hôm nay mình có hẹn với anh yêu Âu Kiến Hi của mình đấy! Thật là hạnh phúc chết đi được!”Tô Mộc Qua chuyển từ thái độ ghen tị sang khinh thường chỉ trong nháy mắt.“Dở hơi thật đấy, người của công chúng có bao giờ để mắt đến cậu đâu mà kêu là anh yêu. Cậu không thấy ngượng mồm à?”Nhạn Tri Thu nheo mắt.“Không hề, mình đi đây! Đến trễ lại chen lấn đến toát mồ hôi hột!”Nhạn Tri Thu không chờ Từ Mộc Qua trả lời đã nhanh chóng vơ lấy chiếc túi trên bàn lao ra cửa như một cơn gió.Chiều hôm nay là cuối tuần, ngoài đường đặc biệt đông đúc náo nhiệt. Nhạn Tri Thu phải chật vật lắm mới đón được xe đi đến sân vận động ngoài trời ở phía Nam thành phố - nơi tổ chức buổi biểu diễn của Âu Kiến Hi.Nhạn Tri Thu sau khi len vào được dãy ghế của mình ở tít phía trên cao nhất của khán đài thì đã thở không ra hơi, cô rút chai nước mang theo ra uống một ngụm rồi thở hồng hộc, trời khá là oi bức, chẳng có lấy một cơn gió.“Chỗ này đúng là xa thật đấy! Chẳng thấy Âu Kiến Hi đâu cả.”Nhạn Tri Thu đau khổ nhìn biển người nhấp nhô ngồi phía trước mình tầng tầng lớp lớp mà thầm cảm thán. Chính là hậu quả của việc đặt vé trễ hôm trước đây mà!“Xin lỗi, cho tôi qua!”Một bóng người cao lớn trùm xuống che lên người Nhạn Tri Thu, giọng nói ấm áp quen thuộc khiến cho cô bất giác chột dạ. Nhạn Tri Thu quay sang bên cạnh liền không nhịn được mà kinh hãi hét lên.“Hứa Gia Thành, cậu đến đây làm gì?”Hứa Gia Thành dường như không để tâm đến vẻ thảng thốt của Nhạn Tri Thu, cậu ta vẫn điềm nhiên nhìn về hướng sân khấu.“Đi xem ca nhạc, không được à?”Nhạn Tri Thu bối rối xua tay.“Không phải là không được nhưng tôi với cậu ngồi cạnh nhau thế này không phải có chút quái dị sao? Sao mà trùng hợp như vậy được chứ!”“Không phải trùng hợp, là tôi cố ý đó!”“Cái gì? Sao cậu lại làm vậy? Có phải Lý Thanh Phi chưa đến hay không?”Nhạn Tri Thu đưa mắt nhìn quanh quất xung quanh.“Tôi đến một mình thôi, cô ấy không có đi!”Hứa Gia Thành lạnh nhạt uống một ngụm cà phê trong chiếc cốc giấy mà cậu ta mang theo.Nhạn Tri Thu thấy đầu óc mình rối bời, cô không hiểu tên nhóc này đang chơi trò gì nữa.Tự nhiên xuất hiện ở đây, lại còn úp úp mở mở.“Ừ!”“Em không hỏi tôi tại sao tôi lại làm vậy ư?”Hứa Gia Thành lúc này mới quay sang Nhạn Tri Thu chất vấn, ánh mắt anh ta mang theo nửa phần tức giận nửa phần không cam tâm.“Tôi nghĩ cậu có lý do của mình, chuyện này tôi vẫn không tiện hỏi rõ! Dù sao bây giờ cậu là hôn phu của Lý Thanh Phi rồi.”Nhạn Tri Thu lí nhí