♡♡ ♡♡
Đoạn lúc cả hai rời khỏi thì trời đã hoàn toàn tạnh mưa. Trên lá bây giờ chỉ còn đọng lại vài giọt nước trong suốt, lạnh buốt.
Dương Vũ mơ mơ màng màng theo sau Lâm Y Phàm ra xe. Đến lúc yên vị vẫn chưa tỉnh hẳn. Đầu óc mờ mịt, chỉ biết rằng cả hai sắp đến gặp Mặc Viêm.
Gặp cái con người đã gây ra cái chết cho Lưu Huyền Chi, sau đó là dồn tất cả mọi tội lỗi cho anh. Thật khốn nạn mà. Dương Vũ nhíu mày nhớ lại, bỗng chốc lửa giận trong lòng trỗi dậy.
" Sao cậu lại biết chỗ thằng đó?" Dương Vũ thở hắt ra một hơi, hậm hực hỏi.
Lâm Y Phàm mắt vẫn ngó thẳng chuyên tâm lái xe, vẻ mặt không chút gợn sóng, điềm đạm trả lời, " Có người đưa địa chỉ cho tôi."
" Ai? " Dương Vũ kinh ngạc quay sang.
" Lâm Viên." Lâm Y Phàm tay điều khiển vô lăng điên cuồng, khẽ nhếch môi.
Lâm Viên? Chẳng phải đó là anh trai cậu ta sao? Thân mấy năm trời cũng biết đôi chút về Lâm gia. Cha hắn là hiệu trưởng một trường đại học có tiếng. Lâm Viên anh trai thì là một vị luật sự tính tình khô khốc lãnh đạm, có phần độc đoán.
Rõ ràng là luật sư mà làm việc chẳng khác nào một gián điệp thật sự. Quả là bất ngờ. Dương Vũ nghĩ nghĩ rồi cong môi lên.
Trong xe chỉ còn lại tiếng vì vù của máy lạnh tỏa ra, cả hai đều im lặng làm việc riêng của mình.
Một tiếng sau, chiếc xe đã dừng hẳn lại trước một căn nhà tương đối nhỏ, nhìn thoáng qua trông rất đơn sơ, như nhà hoang vậy.
Dương Vũ bước xuống xe, ngước nhìn ngôi nhà đã có phần cũ kỹ, sau đó cùng Lâm Y Phàm bước vào.
Cửa nhà hé mở một chút, cư nhiên là nhà hoang. Đến cả ổ khóa cũng không thèm màng đến nữa. Dương Vũ nhẹ đẩy cửa, tiếng cót két phát ra khiến da đầu anh có chút tê dại.
"...Chúng ta như đang thám hiểm nhà hoang vậy." Bước vào trong một bước, Dương Vũ quay sang đùa cợt.
Lâm Y Phàm đút hai tay vào túi, chỉ gật đầu chứ không rỗi hơi tán gẫu cùng tên bên cạnh, lẳng lặng tiến thẳng vào bên trong.
Trong này càng tối hơn nữa, được mỗi cái bóng đèn màu vàng chóng sáng chóng tắt, nhìn thật dị hợm. Xung quanh còn có mùi ẩm mốc lâu ngày phát ra, Lâm Y Phàm bất đắc dĩ dừng bước, chau mày.
Dương Vũ nhìn thấy biểu hiện khó chịu của hắn ta liền hiểu ra. Căn bệnh khiết phích từ lâu đã thấm nhuần vào máu, dù không đến nỗi phát cuồng sạch sẽ nhưng với Lâm Y Phàm thì chỗ này đang quá sức chịu đựng của hắn rồi.
" Chịu nỗi chứ?" Dương Vũ ân cần tiến lại gần vỗ vai anh.
Lâm Y Phàm dường như nãy giờ đang nín thở, bị vỗ một cái liền thở hắt ra, gương mặt cũng đỏ lên. Chịu đựng đến mức này à? Thế thì phải nhanh chóng kết thúc thôi.
Nghĩ rồi Dương Vũ chủ động đi tới cánh cửa đang đóng, lịch sự gõ vài tiếng. Hồi âm lại chỉ là một màn im lặng đến rợn người. Anh cau mày đưa tay vặn nắm cửa tiến vào trong, trong tầm mắt liền thấy Mặc Viêm đang ngồi ở một góc khuất.
Bộ dạng đang trầm tư suy nghĩ, quay lưng về phía hai người bọn họ, hình như còn đang hút thuốc. Làn khói trắng đục tuy rất mờ nhưng vẫn có thể thấy được nó đang uốn lượn thành đường cong đẹp mắt.
Làm chuyện xấu rồi bây giờ chui rút trong nhà hút thước giải sầu sao? Dương Vũ trong lòng hừ lạnh, bước mạnh đến chỗ Mặc Viêm.
Nghe tiếng động phát ra từ sau lưng, Mặc Viêm hơi ngỡ ngang quay lại liền bắt gặp hai vị bác sĩ ưu tú của Bắc Hà. Miệng hắn lắp bắp thốt không nên lời, tựa hồ ánh mắt có chút hoảng loạn như tên trộm bị phát giác.
Dương Vũ không thể nhịn được định vung nắm đấm vào mặt Mặc Viêm thì bị cánh tay bên cạnh ngăn lại kịp thời. Lâm Y Phàm lẳng lặng ngồi xổm trên sàn, đưa tay giành lấy điếu thuốc trên môi hắn, trong nháy mắt đã bị di xuống đất tắt ngủm.
" Sống vẫn tốt chứ, Mặc Viêm?" Giọng Lâm Y Phàm đột nhiên khàn đi.
Mặc Viêm trợn tròn mắt nhìn con người đối diện, trong lòng không khỏi hoang mang lo sợ. Trước đây còn làm ở Bắc Hà, người hắn nể sợ nhất chính là bác sĩ Lâm. Con người này trong mắt hắn chính xác là một con sói đội lốt người.
Chỉ cần bóng dáng hắn thoắt ẩn thoắt hiện đã đủ khiến Mặc Viêm sợ đến lạnh gáy. Ngoài mặt luôn trưng ra vẻ điềm nhiên, nhưng bên trong lại không thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
Tâm tư người như vậy rất khó lường. Không giống Dương Vũ, suốt ngày anh ta chỉ thích trêu đùa, sau đó thì cắm đầu vào hồ sơ bệnh án. Đôi khi nổi nóng sẽ dùng đến bạo lực mà giải tỏa tâm trạng, chỉ vậy thôi.
Mặc Viêm cả người run lên, bất giác nhích người về sau. Lâm Y Phàm vẫn không buông tha, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Mặc Viêm, dùng lực siết chặt đến hằn đỏ.
" Nói đi, sao lại làm loại chuyện đốn mạt đó?"
Dương Vũ đứng bên cạnh liếc nhìn xuống, viễn cảnh mà anh thấy được là một con cừu sắp bị con sói hoang làm thịt, chốc chốc khóe môi giật giật lên vài cái.
Mặc Viêm dường như quên cả thở, mở miệng khó khăn, " Xin..xin..hãy tha..tha cho tôi đi."
" Tha? Tha cho mày, rồi có đền được mạng của người kia không?" Lâm Y Phàm nghiêng đầu, nhếch môi cười lạnh.
Mặc Viêm bị dồn vào góc tường, mảng tường đằng sau lạnh buốt khiến da thịt hắn run lên từng đợt. Hai môi mấp máy, " Tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi sai..."
Dương Vũ đang đứng hai nắm tay nắm chặt lại, tựa hồ đang kìm nén lửa giận. Nếu không kìm nén, có lẽ ở đây sẽ có án mạng ngay tức khắc.
Nói sai là được? Nói sai là bỏ qua? Nực cười quá rồi đấy.
" Nói lý do vì sao làm chuyện đó, mau. Tao không thích lôi thôi với những đứa như mày, bởi thế...tao chỉ cho mày hai phút để giải bày." Nói rồi Lâm Y Phàm đứng dậy, phủi phủi bụi bám ở quần.
Dương Vũ lúc này dựa vào tường, nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời. Anh cảm thấy chỉ cần một mình Lâm Y Phàm lên tiếng thì mọi chuyện đều được giải quyết nhanh gọn lẹ.
Mặc Viêm hai hàm răng nghiến lại kêu ken két, sau đó từ từ khai báo, " Hai tháng trước, có người đã lấy sinh mạng của em gái tôi ra để uy hiếp, bắt tôi phải thực hiện một việc. Lúc