♡♡ ♡♡
Một mùa giáng sinh ấm áp lại trôi qua, tâm trạng An Mỹ cũng theo đó mà tốt hơn. Cô vẫn bộ dáng một nữ giám đốc lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh sẽ là An Giai Kỳ đang chăm chú nghiên cứu cái gì đó.
Một khung cảnh sẽ rất yên bình nếu như không có người phụ nữ hiểm độc Thẩm Diệc Tuyết xuất hiện. Bà ta bận một váy chữ A màu đen, chiếc áo hàng hiệu cùng với cái túi xách đắt tiền thong thả bước vào. An Giai Kỳ ngước mắt nhìn khẽ nhíu mày, sau đó anh đứng dậy cúi chào rồi rời khỏi.
Anh biết, bà ta đến sẽ không nói chuyện gì hay ho ngoài mấy cổ đông rồi chiếc ghế chủ tịch. Nhưng anh tốt nhất vẫn là nên dành cho họ một không gian riêng.
Thẩm Diệc Tuyết liếc nhìn bóng dáng An Giai Kỳ đi khỏi mới ngồi xuống ghế, hướng mắt đến An Mỹ đang trầm ngâm, " Chẳng bao giờ chị đến mà em hoan nghênh cả."
" Việc đó có cần thiết không? Với lại...tôi không thể sống giả tạo kiểu đấy được." An Mỹ dựa lưng vào ghế, cô nghịch nghịch cây bút trong tay.
Hôm nay Thẩm Diệc Tuyết tới đây, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên. Vốn dĩ hôm nay chính là ngày họp ban cổ đông để chọn ra chủ tịch mới. Sức khỏe của An Cảnh ngày càng yếu đi, An Mỹ dù đau lòng nhưng bên ngoài vẫn cố gắng nén đi xúc cảm của bản thân.
Chọn ra chủ tịch mới là điều cần thiết, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. An Giai Kỳ từng bảo với cô rằng, sau khi tìm được Tiểu Hinh sẽ lập tức thay thằng bé lên chiếc ghế đó. Nhưng...nói thì dễ, đến bây giờ một tin tức về đứa cháu của mình cũng không có nốt, thì lấy đâu ra người để thay thế chứ?
Thẩm Diệc Tuyết thấy An Mỹ có vẻ trầm tư hơi lâu, bà lại hắng giọng, " Chúng ta cũng nên tới phòng họp rồi nhỉ?"
An Mỹ cúi mặt hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, lưng cô thẳng, mắt cô đầy kiên nghị, trả lời dứt khoát, " Được, chúng ta đi nào!"
Cả hai con người sở hữu sắc đẹp lấn át cả không gian xung quanh, họ sóng vai nhau đến phòng họp cổ đông. Cánh cửa vừa mở, mọi người trong đấy đều lập tức đứng dậy, bộ dạng nghiêm chỉnh cúi đầu chào.
An Mỹ vẻ mặt sắc lạnh, chỉ nhẹ gật đầu rồi ngồi vào vị trí cao nhất, Thẩm Diệc Tuyết liếc nhìn nữ giám đốc một chút rồi cũng yên vị chỗ ngồi của mình.
An Giai Kỳ từ lâu đã đến phòng họp để chuẩn bị một số thứ, sau đó An Mỹ lên tiếng, " Mọi người nãy giờ đang bàn bạc sao?"
Một người trong phòng nói, " Chúng tôi từ nãy đến giờ vẫn đang suy nghĩ về quyết định của mình."
An Mỹ gật gù rồi nhẹ a lên một tiếng. Biểu cảm của cô khiến người khác cảm tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều vẫn suôn sẻ, nhưng không, trong lòng cô như đang có lửa thiêu đốt đi từng chút. Sao cô lại không lo được cơ chứ?
Sức khỏe anh trai thì đã không thể thay đổi gì nữa, còn tung tích của đứa cháu ruột đến giờ vẫn là số không. Người hiện nay có thể giữ vị trí này chỉ có thể là An Mỹ cô hoặc là...mụ ta mà thôi. Cô nghĩ, đôi mắt được kẻ viền đen sắc sảo liếc qua hướng Thẩm Diệc Tuyết.
" Thế mọi người đang suy nghĩ gì?"
"...Tôi thấy chủ tịch An sức khỏe đã yếu, có lẽ nên thay một người khác có khả năng để điều hành công ty.."
" Ồ, thế mọi người đề cử ai?" An Mỹ ngồi thẳng lưng, gương mặt hơi cúi xuống, cô khẽ nhếch môi hỏi.
Mấy người sẽ hô lên cái tên Thẩm Diệc Tuyết đúng chứ? Được rồi, bà ta thật ghê gớm, hẳn là mua chuộc được tất cả mọi người rồi đi? Tốt, thật tốt.
Chiếc bút trong tay An Mỹ bị siết chặt, tuy cơ mặt không chút động tĩnh nhưng nhịp thở của cô lại như bị ngắt ra từng quãng khó khăn.
" Chúng tôi đề cử An phu nhân, bà ấy dù sao cũng là người ngày đêm bên cạnh chủ tịch, bà cũng am hiểu về thương trường nữa..."
An Mỹ đột nhiên nhíu mày, ngước mặt lên nhìn thẳng vào người vừa nói, " Sao không bảo rằng vì đầu óc bà ta ghê gớm, mưu mẹo hơn nên sẽ giỏi việc điều hành công ty?"
Lời vừa tuôn ra, cả phòng họp lập tức chìm trong im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Câu nói của An Mỹ đều khiến tất cả mọi người trở nên câm nín, một lời cũng không thể thốt ra. Duy chỉ có Thẩm Diệc Tuyết, khóe môi bà ta giật giật, dường như tức tối với lời nhận xét lúc nãy.
Đường đường là phu nhân của chủ tịch An Cảnh, cổ đông trong công ty này không phải là ít, thế mà lúc nãy lại bị chính đứa em gái ruột của chồng lăng mạ trước bao nhiêu người. Bà cảm thấy chuyện này thật nhục nhã làm sao.
" An Mỹ, cô là hơi quá lời rồi. Tôi tệ đến vậy sao?" Thẩm Diệc Tuyết dời mắt đến chỗ An Mỹ, môi cong lên một chút.
Đến nước này mà bà ta vẫn có thể nặn ra nụ cười đó, quả là giả tạo. Khốn khiếp, có chết tôi cũng quyết không để chức vị chủ tịch này lọt vào tay người như bà đâu, Thẩm Diệc Tuyết!
" Tôi nói sai chỗ nào sao, An phu nhân?"
Thẩm Diệc Tuyết nghe đến đây cũng chỉ biết siết chặt bàn tay cố gắng kìm nén cơn giận, con ả dùng lời lẽ quả là khó nghe. Tốt, muốn lăng mạ tôi? Cô cứ làm, để xem sau này ai sẽ nắm quyền ai.
Bà ta nghĩ, khóe môi hơi nhếch lên, " Tôi không quan tâm hiện tại. Vì tương lai, cô sẽ dưới quyền