An Mỹ nhìn tấm hình mà tay chân rụng rời, đầu óc cô trống rỗng, chiếc điện thoại trên tay gần như muốn rơi xuống đất. An Giai Kỳ từ bên trong vừa kịp lúc đi đến.
Anh giữ lấy cái điện thoại, một tay đỡ lấy An Mỹ để cô ngồi xuống gần đó, " Em không sao chứ? Có chuyện gì?"
An Mỹ cố gắng định thần lại, cô đưa điện thoại cho An Giai Kỳ xem, " Anh nhìn đi, có phải người trong hình là Tiểu Hinh của chúng ta không?"
An Giai Kỳ cầm điện thoại lên xem, đôi mày anh chau lại trông tức giận vô cùng, người giở loại trò này không ai khác chính là mụ đàn bà đang ngồi trong kia.
Hóa ra là vì thế mà bà ấy không hề lo lắng cho cuộc họp ngày hôm nay. Khốn khiếp thật.
" Em ngồi đây đi, cuộc họp phải bị hoãn lại rồi. " Nói xong anh trở lại phòng, nhìn bọn người bên trong đang nhốn nháo mà anh chướng mắt chết đi được.
" Xin lỗi mọi người, cuộc họp hôm nay xin phép được hoãn lại, con trai của chủ tịch An Cảnh hiện đang gặp phải một số chuyện cần giải quyết. Thật xin lỗi."
" Sao cơ? Gặp chuyện cơ á? Hay là không có con trai nào ở đây?" Một trong số cổ đông lên tiếng.
Thẩm Diệc Tuyết ngồi im lặng từ nãy đến giờ, ả cuối cùng cũng chịu nói vài câu, nhưng cứ như chỉ để chọc vào gan người khác, " Oi, mọi người đừng như vậy chứ. Dù thư ký An cùng tổng giám đốc An Mỹ đây có lừa dối thì chúng ta cũng nên dành cho họ một chút thể diện chứ. " Nói rồi ả đứng dậy, đi đến cạnh An Giai Kỳ, thì thầm, " Hình ảnh sắc nét lắm, phải không?"
An Giai Kỳ tức giận mà không thể nói được câu nào, ả ta nói xong thì cười lên một tiếng. Bây giờ cổ đông, cuộc họp hay cả ả Thẩm Diệc Tuyết đều không quan trọng bằng tính mạng của Tiểu Hinh.
Căn phòng họp trong nháy mắt đã vắng hoe, An Mỹ lúc này mới từ từ bước vào trong, cô nhìn anh với đôi mắt nhoè đi, " Giai Kỳ, bây giờ chúng ta phải tìm Tiểu Hinh ở đâu đây?"
An Giai Kỳ im lặng suy nghĩ, sau đó thì vỗ vai An Mỹ trấn an, " Anh nghĩ...Thẩm Diệc Tuyết đã điều tra về Tiểu Hinh rồi, cho nên...có lẽ ả không chỉ gửi hình cho mỗi chúng ta đâu."
Thẩm Diệc Tuyết sau khi ngồi lên xe thì nét mặt ả trở nên sắc lạnh đến đáng sợ, trông hết một mụ phù thuỷ không hơn không kém.
Ả hất mặt về người lái xe, " Chở tôi tới căn nhà bỏ trống lúc nãy."
————————————————————-
Ở Bắc Hà, Lâm Y Phàm vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, anh bước vào phòng ngồi nghỉ mệt.
Từ sáng đến giờ anh gọi cho Trần Hinh đến mấy cuộc đều không được, Trần Hinh chưa bao giờ khoá máy ngoại trừ lần giận dỗi anh, với tính Trần Hinh cũng rất kỹ lưỡng, chẳng thế nào lại hết pin được.
Lâm Y Phàm thở dài, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, bật màn hình lên lập tức thấy được một tin nhắn với dãy số lạ hoắc. Anh nhíu mày, bấm vào xem thì thấy Trần Hinh đang ngồi gục trên ghế, quần áo xộc xệch, hình như...còn bị bất tỉnh nữa.
Y Phàm sửng sốt nhìn tấm hình, anh không tin được đó chính là Trần Hinh. Sau khi nhìn tấm hình, anh đảo mắt xuống dòng chữ bên dưới, " Muốn cứu người yêu không? Căn nhà hoang tại khu phố B. Nhanh thì còn kịp."
Dòng tin nhắn hết sức ngắn gọn nhưng lại đầy đe doạ, Lâm Y Phàm không hiểu kẻ chủ mưu chuyện này đang muốn gì. Anh cảm thấy đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền cho lắm?
Điện thoại bị siết chặt trong tay, Lâm Y Phàm đứng phắt dậy, định đi ra ngoài thì vừa lúc Dương Vũ đi vào. Lúc nào mình gặp chuyện cũng gặp cậu ta rất đúng lúc. Thật là hay.
Lâm Y Phàm nhìn Dương Vũ cười nhạt, " Đi với tôi. " Nói rồi anh nhanh chóng kéo tay Dương Vũ ra đến bãi đậu xe.
Dương Vũ ngớ người không hiểu mô tê gì, anh chỉ biết nghe lời mà ngồi vào xe, sau đó thì mặc cho Lâm Y Phàm chở mình vòng vèo mấy con đường.
" Này, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu đây?" Dương Vũ sốt ruột hỏi.
Lâm Y Phàm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh rồi ném điện thoại qua, màn hình đã hiện sẵn dòng tin nhắn lúc nãy, " Cậu biết căn nhà hoang ở khu B không?"
" Khu B á? Để tôi nhớ. " Dương Vũ nói rồi nhìn vào tấm hình, đôi mắt kinh ngạc xuất hiện, anh há hốc mồm, " Gì đây? Đây không phải là Trần Hinh à?"
"...Trần Hinh đấy." Lâm Y Phàm trả lời.
"........" Dương Vũ biết bạn mình đang lo lắng nên cũng không tiện hỏi nữa, để cho hắn tập trung lái xe. Còn anh thì lấy điện thoại ra, " Alô, Tiểu Lạc, anh đây."
Lâm Y Phàm nghe Dương Vũ nói chuyện, anh khẽ chau mày. Mình không nghe nhầm đó chứ? Tiểu Lạc cơ á? Bối Lạc Lạc sao?
" Ừm, em có biết căn nhà hoang ở khu B không?" Dương Vũ hỏi.
" Vậy khoảng một tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở nhà em nhé." Nói rồi Dương Vũ cúp máy.
Lâm Y Phàm nghi ngờ hỏi, " Cậu vừa nói chuyện với Bối Lạc Lạc đúng không?"
"Ừ." Dương Vũ có vẻ không quan tâm lắm.
" Hai người....." Lâm Y Phàm không biết có nên nói hết câu hay không.
Dương Vũ nhìn anh, nhếch môi cười cười, " Sau này tôi sẽ nói rõ. Lát nữa cậu đi theo tôi nói, chúng ta đến gặp Tiểu Lạc trước rồi em ấy sẽ dẫn chúng ta đến căn nhà đó."
Một tiếng sau, cả hai người bọn họ đã tới nơi, Lâm Y Phàm trông thấy Bối Lạc Lạc đã đứng đợi trước cửa nhà. Cậu ta vẫn nét mặt lạnh băng ngày nào, vừa trông thấy Dương Vũ thì cơ mặt có chút thư giãn.
"...Lái xe theo em nói." Bối Lạc Lạc ngồi ở ghế sau chỉ đường.
Ba người bọn họ đi hết một con đường, sau đó rẽ trái thì bắt gặp một căn nhà hoang khá to, như một ngôi biệt thư không có người ở. Dương Vũ khẽ nhíu mày nhìn căn nhà trước mặt, bỗng dưng lại sởn hết da gà.
" Tiểu Lạc, em chắc trong đây không có ma chứ?" Dương Vũ hỏi. Thật chất hắn hỏi chỉ để làm giảm căng thẳng thôi.
Bối Lạc Lạc nghe hắn hỏi thì cười cười, " Có thì nó cũng sợ anh thôi."
Lâm Y Phàm vốn đang căng như dây đàn thì nghe thấy câu nói của người kia, bất giác cười lên.
" Cậu ở ngoài này đợi chúng tôi được không? Bên trong...rất nguy hiểm, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện. " Lâm Y Phàm nhìn Bối Lạc Lạc.
Dương Vũ cũng rất đồng tình, "Đúng đấy,