Buổi chiều đó Trần Hinh cùng An Mỹ không trở về nhà mà tài xế của cô đã chở hai người đến một căn biệt thự tại một vùng khá xa thành phố.
Trần Hinh nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn khung cảnh, có chút khó hiểu, " Chúng ta đi đâu vậy?"
An Mỹ điềm nhiên trả lời, " Chúng ta về nhà.
" Nhà? Nhà ai cơ?"
" Nhà của con. Ba con từng xây một căn nhà riêng để dành cho con sau này lớn lên sống cùng người con yêu. " An Mỹ nhìn cậu mỉm cười.
Hai mươi năm trước, Tiểu Hinh chỉ vừa mới ba tuổi mà An Cảnh đã bí mật xây một căn biệt thự cho cậu, còn chăm chút từng chút một nữa. Chỉ điều này thôi cũng đủ thấy ông cưng chiều Tiểu Hinh đến cỡ nào.
Cũng dễ dàng hiểu được nỗi đau mà ông phải chịu suốt hai mươi mấy năm khi con trai mình bị mất tích không một thông tin liên lạc nào.
" Chỗ này xa với thành phố quá? Thật sự sẽ ở đây sao? " Trần Hinh kinh ngạc nhìn cô, cậu không hề muốn ở đây chút nào.
Cảm tưởng như...An Mỹ đang cố chia cắt cậu với Lâm Y Phàm vậy.
An Mỹ khẽ thở dài, " Chúng ta chỉ tạm thời ở đây thôi, được chứ? Khi nào con khoẻ, chúng ta sẽ mở lại cuộc họp hôm bữa. Vì muốn đảm bảo sự an toàn cho con thôi, Tiểu Hinh."
Trần Hinh nghe xong nhẹ thở ra, hoá ra cậu chỉ hiểu lầm thôi, " Vâng, thế cũng được."
Xe cuối cùng cũng đậu trước một căn biệt thự rất rộng, xung quanh cũng ít người ở, có vẻ yên bình lắm.
Trần Hinh bước xuống xe, cậu ngước nhìn cánh cổng cao gấp mấy lần mình, sau đó thì hướng mắt vào bên trong, "..Rộng đến thế sao?"
An Mỹ đưa đồ cho người tài xế cầm rồi đi lại gần chỗ Trần Hinh, " Con thấy đẹp không? Sau này hãy dọn về đây sống cùng người con yêu đi."
" Ý dì là Lâm Y Phàm à?" Trần Hinh nghiêng đầu dò xét.
An Mỹ trầm mặc một lát, " Cô không biết đâu. Thôi vào nhà nào."
Nói rồi cả hai cùng đi vào bên trong, phòng khách rộng rãi, nhưng lại bám bụi không ít. Hẳn là lâu lắm rồi không ai ở đây?
"...Giống căn biệt thự hoang quá, dì ạ. " Trần Hinh chép chép miệng nhìn ngó bốn phía.
" Nói gì đấy? Cô sẽ kêu người dọn dẹp ngay thôi. " An Mỹ lấy tay che mũi, cô cũng thấy ở đây dơ quá mức quy định rồi.
Đến tối, người dọn dẹp cũng tổng vệ sinh xong căn biệt thự này. Họ dọn xong chỉ còn biết ngồi đó thở hồng hộc, vì nó quá rộng!!
" Mọi người vất vả rồi, vào ăn cơm một chút đi." An Mỹ đi đến nói chuyện cùng bọn họ.
Trần Hinh thì đã thấm mật, cậu đi thẳng lên phòng ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
" Tiểu Hinh à, dậy đi nào. " An Mỹ đi vào phòngcậu, vừa nói vừa đi đến kéo rèm ra.
Ánh nắng chói chang bên ngoài thản nhiên rọi vào, làm chói mặt Trần Hinh, cậu khẽ nhíu mày, chầm chậm mở mắt tiếp nhận ánh sáng.
" Ưm....sáng rồi?" Trần Hinh cất tiếng khàn khàn.
" Ừ, dậy thay đồ rồi xuống dưới dùng bữa sáng đi." An Mỹ nhìn cậu còn say ngủ mà mỉm cười, sau đó thì xoay người đi xuống dưới lầu.
An Giai Kỳ từ sớm đã lái xe tới chỗ này, anh bước từ bếp ra, nhìn thấy An Mỹ liền gọi, " An Mỹ, em gọi Tiểu Hinh dậy chưa?"
" Vừa mới a. " An Mỹ đi đến bàn ngồi xuống.
Cô cầm tờ báo lên xem, tựa đề in đậm trên đó làm ly cà phê trên tay cô chao đảo, BẮT TRỌN Ổ ĐÁM NGƯỜI BUÔN BÁN MA TUÝ!
" Sao vậy, An Mỹ?" An Giai Kỳ nhìn nét mặt An Mỹ có vẻ không được ổn, anh bén liếc mắt vào tờ báo trên tay cô.
Đám người buôn bán ma tuý? Anh lướt qua sơ thì thấy được cái tên Cao Vinh rõ ràng kia, chốc chốc lại nhíu mày.
" Tin này..." An Mỹ lên tiếng, sau đó nhìn anh, " Chuyện này có liên quan đến Thẩm Diệc Tuyết đúng không?"
An Giai Kỳ nhìn cô, anh hơi trầm mặc, lát sau thì gật đầu, " Đúng rồi, không biết bà ta đang trốn ở đâu nữa. Nhưng chuyện này...sao lại bị bại lộ được? Ai đã báo chuyện này nhỉ?"
" Ha...ả ta đúng là gây thù với nhiều người thật nhỉ? Ai cũng muốn ả sớm vào tù cho rồi. Chuyện của Tiểu Hinh, đáng lý ta phải báo cảnh sát."
An Giai Kỳ lúc này ngồi xuống đối diện, " Ừ, nhưng hiện giờ bà ta cũng không có tung tích kể từ ngày đó. Anh có sai người đi tìm nhưng đến giờ cũng chưa thấy."
" Bà ta trốn kỹ thật, em không tin bà ta có thể trốn như vậy." An Mỹ cười khẩy, cô gấp tờ báo lại rồi ném sang bên cạnh.
" Cao Vinh bị bắt rồi đúng không? Nó có khai Diệc Tuyết ra không?"
An Mỹ cúi mặt xuống cắn miệng bánh mì, lắc đầu, " Không khai. Tên ấy hình như rất yêu ả, nhất định không khai ra."
An Giai Kỳ nghe thế liền cười cười, " Tình yêu thật mù quáng."
" Tiểu Hinh cũng vậy đấy, anh đừng có mà cười." An Mỹ ngẩng mặt liếc nhìn anh một cái.
" Sao chứ? Tiểu Hinh của chúng ta yêu đúng chứ không mù quáng."
Yêu một người đến mức chấp nhận bỏ tất cả mà anh bảo không mù quáng cơ á? Giai Kỳ à, em thật sự vẫn chưa thể yên tâm giao Tiểu Hinh cho Y Phàm a. Quá khứ đó...cứ bám mãi lấy em. Em không biết làm sao nữa...
An Mỹ đột nhiên trầm xuống, cô thở dài, " Em không biết ai đúng ai sai nữa. Nhưng chuyện của Tiểu Hinh...em khó quyết định quá."
" Anh thấy em nên chấp nhận đi, Tiểu Hinh cũng sẽ bớt đau khổ. Thằng bé chẳng phải đang rất hạnh phúc rồi sao?"
An Mỹ lắc đầu, " Anh không biết, Tiểu Hinh rất giống Tiểu Hiên. Nhưng anh biết đó, Lâm Y Phàm đã từng yêu Tiểu Hiên, rõ ràng cậu ta từng rất yêu Tiểu Hiên. Tai nạn năm đó, cậu ta cũng rất dày vò bản thân, lẽ nào đã sớm quên đi Tiểu Hiên sao?"
An Giai Kỳ ngẩng mặt nhìn cô, anh nhíu mày, " Ý em là thế nào? Tiểu Hiên là quá khứ rồi, lẽ nào còn liên quan đến hiện tại?"
" Có chứ, Tiểu Hinh rất giống Tiểu Hiên. Anh không nghĩ Lâm Y Phàm chấp nhận quen Tiểu Hinh cũng chỉ vì lưu luyến hình bóng Tiểu Hiên sao?"
"......" An Giai Kỳ định nói thì lại không thể nói được, anh cảm tưởng miệng bánh mì